Cả người Thiên Bình đều ướt sũng, trên tay anh là đèn pin lúc nãy mượn người dân trong thôn, thác này ở trên núi cao hơn nhiều so với con thác lúc đi qua để lên nhà dân, trời mưa càng lên cao lại càng khó đi, anh cứ chạy về phía trước, trong lòng nóng như lửa đốt, vừa đi vừa gọi lớn, chỉ hy vọng cô bình an ngồi đợi trong một góc nào đó.
Đi thêm một đoạn anh gặp nhóm người Đoàn Hạo.
"Thế nào rồi?" Anh nhìn Đoàn Hạo hỏi.
"Vẫn chưa tìm thấy ai cả, khu vực bên này chúng tôi đã tìm hết rồi nhưng không có dấu vết gì, có lẽ hai người họ tránh mưa ở một hang động nào đó gần đây, theo như người dân, gần đây có vài hang động nhưng nằm sâu bên trong rừng, trong đó có rắn độc nên ít người đến đó, bây giờ chúng ta nên tìm họ càng sớm càng tốt.
"
"Tôi cần một người dẫn đường, chúng ta chia làm nhiều nhóm sẽ nhanh hơn.
"
"Tôi cũng nghĩ vậy.
"
Nói rồi dân trong thôn chia nhau dẫn đường thành nhiều hướng khác nhau, càng đi sâu vào trong rừng cây cối càng trở nên rậm rạp, mưa càng nặng hạt, Thiên Bình càng đau đớn trong lòng, hai cô công chúa được yêu chiều từ bé, gặp phải hoàn cảnh như thế này, chắc chắn hai người sẽ rất sợ hãi, càng nghĩ bước chân anh càng đi nhanh hơn.
"Mộc Thanh, Tú Linh! có nghe tiếng anh không, nếu nghe làm ơn phát ra tín hiệu.
" Anh gào to giữa màn mưa, anh rất lo lắng cho cô gái nhỏ, bỗng nghe tiếng động nhỏ, giống như tiếng đá đập vào nhau, anh bảo người đi cùng dừng chân, yên lặng lắng nghe tiếng động phát ra từ đâu, tiếng mưa to lấn ác thật khó đoán ra phương hướng, anh cố gắng tập trung tinh thần nghe lại.
Cộc! cộc! cộc
Anh vui mừng gọi lớn.
"Mộc Thanh, em nghe anh nói đúng không, ngoan, gõ lớn hơn một xíu được không?"
Cộc! cộc! cộc! tiếng động phát ra to hơn, Thiên Bình vội vàng chạy về hướng phát ra tiếng động, nhìn thấy cô gái nhỏ nằm co người một góc cạnh gốc cây, cả người ướt sũng, trông thật yếu ớt đáng thương, Thiên Bình ngồi xuống ôm cô vào lòng, cô nóng như lửa đốt, cả người rung cầm cập, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
"Không sao rồi, không sao rồi, cố gắng lên, anh đưa em ra khỏi đây.
"
Tim anh co thắt lại, nếu anh đến muộn không biết cô sẽ như thế nào, anh không dám nghĩ tiếp.
Cởi áo khoác bên ngoài bọc cô lại, bảo người bên cạnh soi đèn pin đi nhanh, cô ấy đang sốt cao cần đến bệnh viện gấp, người kia cũng vội vàng, dù sao cô ấy cũng là ân nhân của thôn, xảy ra việc tại đây, ai cũng áy náy.
Đoàn Hạo đi thật lâu nhưng vẫn không thể tìm thấy một chút manh mối nào, anh tức giận vò đầu rồi lại cúi đầu bất lực, nhưng vô tình anh nhìn dưới chân có một vết trượt dài bị cơn mưa đọng thành một vũng nước nhỏ, anh nghi ngờ hỏi người bên cạnh.
"Cái này có phải dấu vết trượt chân con người để lại?"
Người đàn ông sống ở đây mấy chục năm nên nhìn vào liền biết, anh ta soi đèn pin nhìn kĩ đúng là vết trượt, hai người vui mừng đi theo dấu vết, phía dưới là một con dốc khá cao, có thể một trong hai người kia bị trượt xuống dưới.
Hai người từ từ đi xuống, do đường trơn trượt nên đi khó khăn còn bị ngã vài lần, cả người lấm lem, Đoàn Hạo soi đèn pin tìm kiếm thì thấy