Mộc Thanh lên taxi về nhà ông bà ngoại, bố mẹ đã về trước đó, cô xụ mặt đi vào, chào hỏi mọi người xong cô bảo mệt nên xin phép lên phòng nghỉ ngơi một lát.
Mẹ Mộc thấy con gái có vẻ lạ nhưng cô bảo mệt nên không đi theo mà vào phòng gọi điện cho mẹ Chu.
“Thiên Bình về chưa chị? Em thấy bé Thanh về nhà, nhưng mặt mày ủ rũ, không biết có phải bọn chúng cãi nhau gì không?”
“Không phải con bé đang ở công ty Thiên Bình sao? Để chị gọi cho thằng bé, em đừng lo lắng.
” Cúp điện thoại bà gọi ngay cho con trai.
Anh đang chuẩn bị đi ăn trưa thì nhận điện thoại của mẹ, anh vội bắt máy hỏi trước.
“Mọi người làm gì mà con gọi cho ai cũng không được vậy? Mẹ có thấy Mộc Thanh ở nhà không? Con gọi cô ấy không được.
”
“Chúng ta đang ở Mỹ, tính làm con bất ngờ, lúc nãy xuống máy bay mẹ có bảo con bé đến công ty con, bọn con không gặp nhau sao?”
Thiên Bình bất ngờ hỏi:
“Khi nào ạ?”
“Đến công ty con chắc khoảng 11h.
”
Anh lộp bộp trong lòng, nói với mẹ.
“Con tắt máy trước, lát về nói chuyện với mẹ sau.
”
Anh gọi cho cô, chuông reo vài lần nhưng không ai nghe máy, anh bất đắc dĩ gọi cho mẹ Mộc.
“Mộc Thanh có ở đó không vậy cô?”
“Con bé bảo mệt đi ngủ rồi, cần cô đi gọi không?”
“Không ạ, để em ấy nghỉ, một lát con ghé qua ngay.
Cảm ơn cô.
”
Anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế thở dài, không biết lúc nãy cô thấy anh và Nhã Trân ở tiệm cà phê hay không? Trước tiên anh cần gặp cô để giải thích, dù đúng hay sai thì cứ giải thích trước sẽ tránh mọi hiểu lầm về sau.
Anh nhắn cho Tú Minh một tin rồi lái xe đến nhà ngoại cô, đến nơi giúp việc ra mở cổng mời anh vào nhà.
“Con chào ông bà, chào cô chú.
”
“Thiên Bình đến một mình à con? Bố mẹ đâu?” Bà ngoại cũng thân thiết với Chu gia nên hai bên cũng thường xuyên gặp gỡ.
“Dạ, buổi chiều bố mẹ con sẽ sang thăm ông bà ạ.
”
Anh nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng cô gái nhỏ nên hơi sót ruột, mẹ Mộc thấy vậy thì mỉm cười.
“Mộc Thanh còn ngủ trên phòng, để cô lên gọi con bé.
” Bà lên tầng gõ cửa phòng con gái.
“Con dậy chưa? Thiên Bình đến rồi này.
” Bên trong không có động tĩnh gì nên bà mở cửa đi vào, thấy trên giường nhô cao một cục thì thở dài kéo chăn xuống, cái tật ngủ đắp kín chăn lên cả đầu vẫn không thay đổi, thật sợ con bé bị ngộp nhưng bảo bao nhiêu lần vẫn không thay đổi được.
“Này, anh Bình của con tới rồi, dậy nào.
”
Cô rề rà lăn qua bên cạnh.
“Không gặp, con còn muốn ngủ.
”
“Ngủ cái gì chứ? Đã 3h chiều rồi, có chuyện gì thì hai đứa nói chuyện với nhau.
” Mẹ Mộc thúc giục, cô bất đắc dĩ ngồi dậy, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu, nhìn thấy anh, cô hờ hững