Sáng nay Mộc Thanh dậy sớm chuẩn bị, cô mặc một cái áo thun đen bên ngoài khoác thêm một cái áo sơ mi caro, quần đùi jean khoe trọn đôi chân thon dài nuột nà trắng nõn kết hợp với giày thể thao, cô đội thêm mũ rồi mang balo xuống tầng, Thiên Bình đã đợi sẵn dưới nhà, trùng hợp là anh cũng mặc áo thun đen, nhìn như hai người đang mặc đồ đôi, bà ngoại và mẹ Mộc nhìn nhau nháy mắt cười đầy ẩn ý.
“Vào ăn cơm rồi đi.
” Ông ngoại đứng lên đi vào phòng ăn, mọi người cũng đi theo cùng, ăn xong hai người tạm biệt cả nhà rồi xuất phát.
“Chúng ta đi công viên giải trí Disneyland nhé?” Anh nhớ lúc nhỏ cô mơ ước đến Mỹ để được đi nơi này, lúc đó không đi được bây giờ đi bù vậy.
“Sao cũng được ạ.
”
Tới nơi, anh vào mua vé rồi hai người cùng vào cổng, Mộc Thanh bị choáng ngợp vì sự lộng lẫy của nơi này, điểm đầu tiên bọn họ bước chân vào là Main Street, nơi này tạo cho bạn sự tưởng nhớ về thời kỳ Victoria của Mỹ với ga xe lửa, thị trấn vuông, rạp chiếu phim,… cả hai theo đoàn người trước mặt, tuy ở đây đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Thiên Bình đến những nơi như thế này.
Hai người lại tiếp tục đi qua Adventureland, Frontierland, Fantasyland,…dừng lại lâu hơn tại Tomorrowland vì nơi nay tập trung nhiều trò chơi, đi qua nhiều nơi thưởng thức nhiều món bánh đặc trưng, điểm dừng cô thích nhất và nán lại lâu nhất là Toontown Mickey nơi có những nhân vật hoạt hình như Mickey, chuột Minnie, cũng như vịt Donald…hai người ngồi nghỉ tại một ghế đá dưới gốc cây, anh bảo cô ngồi đợi còn mình đi mua hai ly nước mang đến.
“Mệt không em?”
“Hơi mệt một xíu nhưng rất vui ạ!”
Anh yêu chiều nhìn cô cười.
“Vui là tốt rồi, ở Mỹ rất nhiều địa điểm để đi chơi, rãnh rỗi chúng ta đi khám phá nhiều hơn nhé?”
“Nếu anh có thời gian.
”
Cô mở máy ảnh xem lại những tấm ảnh được chụp ngày hôm nay, phần lớn là anh chụp cho cô, cũng có vài tấm hai người chụp chung và cô chụp cho anh, anh chép ảnh vào điện thoại cả hai, chọn ra tấm ảnh đẹp của cô chọn làm ảnh đại diện cho điện thoại của mình, cô nhìn một loạt các động tác của anh mà vui vẻ trong lòng.
Ra khỏi công viên cũng đã 4h chiều, không nghĩ đến bọn họ ở trong đó chơi lâu như vậy, lâu rồi không được đi chơi nên tay chân mỏi rã rời.
Thiên Bình lại lái xe chở cô dạo một vòng thành phố, anh