Ting…ting.
Thiên Bình từ phòng tắm bước ra thì chuông báo tin nhắn cũng vừa reo lên.
“Này, bao giờ cậu mới mò về đấy? Tôi sắp thành ông bố bỉm sữa mà còn thức khuya tăng ca, có phải quá đáng quá rồi không?” Giọng điệu oán hận của Tú Minh.
“Cậu có vợ lại sắp có con luôn rồi, còn oán trách gì nữa.” Anh bình thản trả lời.
“Đó không phải đều là do tôi có bản lĩnh sao?”
“Có bản lĩnh như vậy cũng nên áp dụng vào công việc.”
Tú Minh bên kia đã tức giận muốn nổ phổi.
Nằm trên giường, Mộc Thanh lăn qua lăn lại, trên miệng luôn nở nụ cười, trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy, anh thật lãng mạn hoặc có thể vì cô mà trở nên lãng mạn.
Còn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc..cốc… không biết anh có chuyện gì, nên xuống giường ra mở cửa.
Thiên Bình đang mặc trên người bộ đồ ngủ ở nhà màu xám, tay còn ôm theo một cái gối, cô lắp bắp hỏi.
“Anh…anh…có chuyện gì sao?”
“Sợ em ở chỗ lạ ngủ không quen, muốn sang ôm em một lát.”
Mộc Thanh: “…”
“Nhưng…mà…” Còn chưa nói hết anh đã cắt ngang.
“Anh hứa chỉ ôm em ngủ, sẽ không làm gì hết.”
Cô do dự một lát rồi nghiêng người cho anh vào, anh đi đến nằm xuống giường, cô cũng ngại ngùng đi vào, nằm sát ra bên ngoài, thấy cô tận lực trốn tránh, anh buồn cười đưa tay kéo cô vào lòng ôm chặt.
“Ngủ đi, ngủ ngon.”
“Dạ, ngủ ngon.” Hai tay cô đặt lên vòm ngực rắn chắc của anh, cô không dám thở mạnh, cả người căng thẳng, tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực, nhắm mắt cố gắng ngủ.
Một tay anh lót dưới đầu cô, tay còn lại ôm eo cô, trên người cô gái nhỏ có một mùi hương tươi mát dễ chịu, anh nằm mãi đến khi nghe hơi thở đều đều, cô ngủ ngon lành trong vòng tay anh, còn anh thì trằn trọc mãi không thể nào chìm vào giấc ngủ, thật đúng là tự tìm ngược mà.
Mộc Thanh ngủ thẳng giấc tới 7h, lúc cô mở mắt ra, thì trước mặt cô vẫn là vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, anh vẫn luôn ôm cả đêm như vậy, cô ngước mắt lên thì chạm ngay vào đôi mắt đen hun hút của anh.
“Dậy rồi sao?” Anh cất giọng khàn khàn.
Lúc cô còn mơ mơ màng màng thì anh đặt xuống một nụ hôn.
Cô vội đẩy anh ra, che miệng lại.
“Em còn chưa đánh răng.”
“Anh không chê.” Anh còn muốn hôn thêm thì cô chặn môi anh lại.
“Không cho hôn.”
Anh bất đắc dĩ xoa đầu cô.
“Được rồi đánh răng rồi ra ăn sáng.”
Cô nhảy xuống giường chạy vội vào nhà tắm.
Một lát đi ra anh đã không còn ở trong phòng.
Thiên Bình đang ngồi sô pha xử lý vài công việc, thấy cô, anh bỏ máy tính trên đùi xuống.
“Đến đây.” Cô bước đến, anh nắm tay cô kéo cả người cô ngồi lên đùi mình.
“Đánh răng rồi.”
Mộc Thanh gật