Mộc Thanh và Tố Tố đăng ký tham gia một cuộc thi vẽ tranh cấp thành phố, địa điểm ngoài Bắc, hôm nay Thiên Bình đi cùng, anh đã đặt sẵn phòng khách sạn, muốn đặt hai phòng nhưng hai người không đồng ý, bọn họ muốn ở chung nên anh chọn một căn phòng cao cấp có hai phòng ngủ, khách sạn cung cấp bữa ăn cho khách nên anh an tâm phần nào, không lo lắng các cô sẽ ăn uống linh tinh bên ngoài.
Vì vợ Tú Minh vừa sinh con nên công việc một mình anh xử lý, không có nhiều thời gian nên chỉ đưa hai người ra rồi vội quay về công ty làm việc.
“Em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy, có việc thì gọi ngay cho anh, biết không?” Trước khi lên máy bay anh còn kéo cô dặn dò đủ thứ.
“Anh ngày càng giống bố em rồi đấy!” Nhìn anh như vậy cô vừa hạnh phúc lại vừa buồn cười.
“Là anh quan tâm đến cô vợ nhỏ của mình.
”
“Ai là vợ anh chứ.
” Cô xấu hổ nhéo tay anh một cái.
“Nhớ phải gọi cho anh thường xuyên đó.
”
“Biết rồi.
”
Anh lưu luyến hôn cô thêm một chặp mới không nỡ quay người vào quầy thủ tục check in.
“Mình sắp bị tiểu đường đến nơi rồi, thật xem mình là người tàn hình mà.
”
“Vậy cậu mau mau có bồ để đập cơm chó vào mặt mình đi.
”
Tố Tố im lặng vài giây rồi cười.
“Để mình cố gắng.
”
Mộc Thanh biết mình lỡ lời nên chuyển sang chủ đề khác.
“Tranh của cậu chắc sẽ đoạt giải cao, tác phẩm quá mức chân thật và có hồn.
”
“Không đến nổi đó chứ!”
“Thật đấy.
”
“Nếu vậy thì khi bố tỉnh lại ông sẽ rất vui.
”
Không khí bỗng nặng nề, Tố Tố cười xua tan.
“Chúng ta đi ăn gì đi, tối ngủ sớm mai đến cuộc thi nữa.
”
Mộc Thanh gật đầu, hai người đi đến một quán ăn nổi tiếng ở phố cổ.
Sáng hôm sau, cả hai ăn mặc trang nhã lịch sự đi đến hội trường cuộc thi, hôm nay chỉ lên để nghe thông báo kết quả và trao giải, vì tác phẩm đã được gửi đi dự thi trước đó.
Mộc Thanh không đặt nhiều hy vọng vào tác phẩm của mình sẽ có giải vì tác phẩm cô gửi dự thi thật ra chỉ là ngẫu hứng, nó có tên là Mùa Hè, cũng là bức tranh vẽ hai chú ve đậu trên giàn hoa chùm ớt được vẽ mấy hôm trước, tuy không mang phong cách nghệ thuật sâu sắc nhưng mang âm sắc rõ ràng của mùa hè, dù có thể không được đánh giá cao nhưng qua bức tranh cô muốn đem tình yêu thiên nhiên lan toả cho mọi người, hy vọng mọi người cũng nhìn thấy cái đẹp từ những thứ đơn giản xung quanh chúng ta.
“Xin chúc mừng giải nhất thuộc về bức tranh “Lang Thang” của hoạ sĩ Hoàng Tố Tố.
”
Tố Tố ôm mặt bất ngờ, Mộc Thanh nghiêng người ôm cô ấy chúc mừng.
“Giỏi lắm, chúc mừng cậu.
”
“Cảm ơn.
” Đôi mắt Tố Tố đỏ lên.
“Lên nhận giải đi.
”
Cô ấy ngỡ ngàng đi lên trong tiếng vỗ tay chúc mừng, mỗi bước chân đều lân lân bao cảm xúc.
Người dẫn chương trình mỉm cười.
“Chúng ta vỗ tay chúc mừng cho cô hoạ sĩ xinh đẹp này đi ạ!” Một tràn vỗ tay rộn rã