Tác phẩm của Mộc Thanh được giải khuyến khích, ngoài dự đoán, không ngờ mình vẫn có giải mang về nên tâm trạng rất vui vẻ, những tác phẩm dự thi đoạt giải cao đều là những bức tranh tuyệt vời, từ hình ảnh nội dung đến nhân văn và cảm xúc chúng mang lại, cô rất hạnh phúc khi Tố Tố giành được giải cao nhất, cô ấy rất xứng đáng.
Hai người ở lại chơi thêm một ngày rồi mới về nhà, tiếp tục công việc học tập.
Tố Tố đoạn thời gian này rất bận rộn nên bọn họ chẳng còn nhưng buổi tụ tập như trước kia, Tú Linh đã đi làm, rảnh rỗi cô ấy mới ghé phòng tranh hoặc rủ cô đi ăn, thời gian cứ trôi qua lặng lẽ như vậy.
Thiên Bình càng ra dáng một người bạn trai mẫu mực, anh chăm sóc cô rất chu đáo.
Hôm nay trên đường đi công việc tình cờ đi ngang công ty anh, tính tạo bất ngờ cho anh, nên cô ghé vào.
Vẫn là chị lễ tân lần trước tươi cười chào hỏi.
“Có thể giúp gì cho em?”
“Em gặp anh Thiên Bình ạ.”
“Em đã hẹn trước chưa?”
“Nhờ chị nói với trợ lý Tống em là Mộc Thanh nhé!”
Chị lễ tân gật đầu, mời cô ngồi ghế đợi.
Mộc Thanh cảm thấy mọi chuyện diễn ra giống như lần đầu cô đến đây vậy.
Một lát sau Lý Tống vội đi xuống.
“Mời theo tôi.”
“Cảm ơn.” Cô cùng anh ấy đi vào thang máy, cửa vừa đóng lại thì mọi người bắt đầu xôn xao.
“Này, có phải là bà chủ tương lai không? Tôi thấy trợ lý Tống có vẻ cung kính lắm.”
“Vậy chắc đúng rồi.”
“Cô ấy xinh thật, dáng lại cao, tôi cứ nghĩ là người mẫu đó.”
Tiếng xì xào bàn tán đã lan rộng khắp cả công ty.
Mộc Thanh không hề biết mình đang là nhân vật chính, cô gõ cửa đi vào phòng anh, Thiên Bình nhìn thấy cô thì vẻ mặt bất ngờ, lần này không phải lạnh nhạt bảo cô ngồi sô pha đợi như lần trước, mà đi đến ôm cô vào lòng.
“Sao không nói trước với anh.”
“Muốn cho anh bất ngờ.”
“Đúng là bất ngờ.”
Cô cười hì hì đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, thói quen là thứ gì đó rất đáng sợ, thời gian này cô hoàn toàn quen với sự tỉ mỉ chu đáo cũng như mùi hương tươi mát của anh, quen với cái ôm, nụ hôn anh giành cho cô, mỗi ngày đều mong ngóng gặp mặt, hôm nào không được gặp nhau trong lòng lại hụt hẫng mất mát, có lẽ cô phải điều chỉnh lại một chút, nếu không anh mà đi công tác dài hạn chắc cô phải cuốn gói đi theo thì thật mất mặt.
Nhìn khuôn mặt thay đổi nhiều cảm xúc của cô anh khẽ hỏi.
“Làm sao vậy?”
“Em đang nghĩ em đã quen với việc