Mộc Thanh xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, mặc dù chưa hề nghĩ kết hôn sớm như vậy, nhưng mà lại vì lời nói của anh làm cho xúc động vô cùng, cô yêu anh lâu như vậy, được bên cạnh anh là ao ước từ lâu, dù tương lai có ra sao, hiện tại cô vẫn muốn nghe theo trái tim mách bảo, mới ra trường thì đã làm sao? Tuy cô còn trẻ nhưng anh cũng đã bước sang tuổi 31 rồi, không thể ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mình, cô mạnh mẽ gật đầu, mỉm cười trong nước mắt, đưa tay đến trước mặt anh.
"Em đồng ý.
"
Thiên Bình vui mừng mắt đỏ ngầu, vội vàng lấy nhẫn ra đeo vào ngón tay áp út của cô, như sợ chậm một giây cô sẽ đổi ý, anh đứng dậy muốn ôm cô vào lòng thì bất ngờ Mộc Thanh ngã quỵ xuống, Anh nhanh tay đỡ lấy, bế cả người cô vào lòng, vẻ mặt hốt hoảng lo lắng.
"Thanh, em làm sao vậy?"
Mọi người còn đang đắm chìm trong niềm vui lúc này mới giật mình chạy đến.
Bố mẹ Mộc nhìn con gái ngất xỉu trên tay con rể thì nắm lấy tay cô.
"Con sao vậy? Con yêu, có nghe mẹ nói không?"
"Nhanh nhanh đưa con bé đến bệnh viện.
"
Thiên Bình bế cô đi nhanh đến xe, Đoàn Hạo đã ngồi sẵn vào ghế lái, Tú Linh mở cửa ghế sau cho anh rồi quay lại ghế phụ, xe chạy nhanh đến bệnh viện, cả đoạn đường lòng anh nóng như lửa đốt, đáng ra lúc nãy nhìn cô xanh xao như vậy anh nên chú ý hơn mới phải, ôm chặt cô vào lòng, anh tự trách bản thân chưa chăm sóc tốt cho cô gái của mình.
Vừa đến bệnh viện, anh bế nhanh cô đi vào, bác sĩ đi đến hỏi tình hình rồi mới nói.
"Người nhà đợi bên ngoài đi.
" Rồi mới đẩy cô vào phòng đóng cửa lại.
Thiên Bình ngồi xuống ghế, chống hai tay lên ôm lấy đầu đầy bất lực, Đoàn Hạo bên cạnh vỗ vai anh vài cái an ủi.
Lúc này mọi người cũng vừa đến, nhìn phòng cấp cứu còn đang đóng chặt, cũng tự giác im lặng ngồi đợi.
Một lát sau, cửa phòng được mở ra, bác sĩ từ bên trong bước ra.
Thiên Bình bật dậy hỏi.
"Vợ tôi sao rồi?"
"Không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng do căng thẳng lại nghỉ ngơi không đầy đủ nên khiến cơ thể suy nhược, đặc biệt còn đang mang thai, nên càng nhạy cảm, người nhà nên để ý chăm sóc hơn.
"
Anh còn đang lo lắng cho cô nên chưa bắt được trọng điểm, đến lúc tỉnh táo lại mới giật mình.
"Bà nói sao? Cô ấy đang mang thai?"
"Đúng vậy, thai được gần 5 tuần rồi, đây là giai đoạn quan trọng,