Edit: Khang Vy
Đương nhiên, không thể nào tới trấn cổ được.
Hai người đều ‘không có kinh nghiệm hẹn hò’, cuối cùng vẫn chọn đi dạo trung tâm thương mại.
Bạch Tầm Âm không có hứng thú với chuyện dạo phố này, ngược lại, người đàn ông như Dụ Lạc Ngâm có vẻ lại thích chuyện này.
Xe tuỳ tiện chạy vào một bãi đỗ xe ngầm ở quảng trường gầy đây, Dụ Lạc Ngâm lôi kéo Bạch Tầm Âm đi qua đi lại khắp nơi.
“Anh đợi ngày này lâu lắm rồi.
” Dụ Lạc Ngâm nhìn cô, nghiêm túc nói, “Mau, cho anh một cơ hội đi.
”
…
Bạch Tầm Âm không hiểu, “Cơ hội gì cơ?”
Sao cô cảm thấy Dụ Lạc Ngâm trông như đồ ngốc ấy nhỉ.
“Đương nhiên là cơ hội tiêu tiền cho bạn gái rồi.
” Dụ Lạc Ngâm hưng phấn lấy ra một tấm thẻ, dâng hai tay lên.
Có thể thấy được, cho dù là người đàn ông như thế nào, sau khi có được tình yêu thì không khỏi trở nên ấu trĩ.
Bạch Tầm Âm dở khóc dở cười, vừa định mở miệng từ chối đã bị Dụ Lạc Ngâm gấp không chờ nổi kéo vào một cửa hàng ở bên cạnh, vô cùng ‘hưng phấn’ nói, “Em thử quần áo đi?”
Còn đang nói chuyện, trong cửa hàng đã có nhân viên ra chào đón.
Nhìn hai người ‘xô xô đẩy đẩy’, dường như cô gái không tình nguyện đi vào, nhân viên đánh giá cách ăn mặc của hai người từ trên xuống dưới – hầu như đã trở thành bệnh nghề nghiệp của mấy người bán hàng trong các cửa hàng sang trọng.
Nhưng đáng tiếc, công việc của Dụ Lạc Ngâm và Bạch Tầm Âm đều không thể ăn mặc quá hào nhoáng, mỗi ngày đều phải mặc áo blouse trắng tiếp xúc với đủ loại người, bận rộn như chó, thậm chí còn phải mặc ‘quần áo rách rưới’.
Tựa như giờ phút này, cách ăn mặc của hai người vô cùng ‘mộc mạc’.
Cho dù với khuôn mặt của Bạch Tầm Âm và Dụ Lạc Ngâm, mặc cái gì cũng có thể lên sân khấu, nhưng cửa hàng quần áo không nhìn mặt, chỉ nhìn quần áo.
Nháy mắt, thái độ của người lập tức thay đổi, dường như đã nhận định hai người này là đồ ‘nhà quê’ không dám tiến vào, chính vì sợ không mua nổi đồ trong tiệm.
“Tiên sinh, tiểu thư.
” Chỉ là người bán hàng được huấn luyện rất tốt, vẻ mặt vẫn là nụ cười khéo léo, cười lộ tám cái răng trắng, mơ hồ nhắc nhở, “Ở đây là cửa hàng quần áo sang trọng.
”
…
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Dụ Lạc Ngâm đi mua dồ lại bị người ta xem thường.
Anh không khỏi tức cười.
“Dụ Lạc Ngâm.
” Bạch Tầm Âm cũng hiểu ý trong lời người bán hàng, sợ anh tức giận, vội kéo tay anh nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi thôi.
”
“Không.
” Dụ Lạc Ngâm nắm tay cô, vốn dĩ chỉ nhất thời muốn bước vào, giờ phút này lại rất kiên trì, “Mua quần áo.
”
Mười phút sau, Bạch Tầm Âm bị bắt thay một chiếc váy màu ngọc trai trắng trễ vai dài tới đầu gối bằng lụa satin, tôn lên vòng eo mảnh khảnh, làn da trắng như ngà voi, giống như một món đồ sứ tinh xảo.
Kết hợp với đôi giày cao gót cùng màu khiến đôi chân thon dài thẳng tắp, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta ch ảy nước dãi.
Chiếc váy này nhìn từ phía trước thì đoan trang ưu nhã, nhưng phía sau lưng lại rỗng tuếch, chỉ có vài dải ruy băng mỏng màu trắng xen kẽ lộ ra x ương bướm xinh đẹp, tấm lưng trắng như tuyết vô cùng mê người.
Chỉ là, Bạch Tầm Âm là người không có tư duy gì lãng mạn, chỉ cảm thấy linh cảm của nhà thiết kế chiếc váy này có lẽ đến từ dây cột của áo tắm.
Người bán hàng vừa rồi còn khinh thường Bạch Tầm Âm mặc áo len quần jeans thấy thế lập tức hồ hởi.
“Tiểu thư, cô mặc chiếc váy này thật đẹp, vô cùng cân xứng với dáng người và khí chất của cô…”
Người bán hàng dẫn Bạch Tầm Âm ra ngoài, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, nhưng vừa ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy người đàn ông mặc áo sơ mi quần jeans ‘đơn giản’ đưa tay ôm lấy bả vai mảnh khảnh của người phụ nữ, mỉm cười, “Ừm, đẹp lắm.
”
Sau đó tuỳ ý đưa thẻ tính tiền.
Người bán hàng kinh ngạc không thôi.
Mẫu váy này là mẫu mới trong bộ sưu tập xuân hạ một thương hiệu cao cấp, giá niêm yết cũng đã sáu chữ số, kết quả, người đàn ông này không nhíu mày một cái nào mà quẹt thẻ ngay lập tức… chẳng lẽ là chân nhân bất lộ tướng?
Bạch Tầm Âm lại nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Dụ Lạc Ngâm, “Không mua được không?”
Thật ra, cô rất ít khi mặc những chiếc váy như thế này, Dụ Lạc Ngâm hoàn toàn là tiêu tiền một cách mù quáng rồi.
“Mua đi.
” Dụ Lạc Ngâm cười khẽ một tiếng, lại dùng một trong hàng vạn cách làm nũng, “Nếu không anh không yên tâm chút nào, sẽ nghĩ sao tiêu tiền cho em lại khó đến vậy chứ?”
…
Lần đầu tiên nghe thấy có người nói không tiêu tiền không yên tâm, mấy người bán hàng xung quanh cảm thấy như bị nhét ‘cơm tró’ vào mồm.
Ở đây, trừ Bạch Tầm Âm ra, những người phụ nữ khác không khỏi vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, cố nén cảm xúc trong lòng, cười tủm tỉm in hoá đơn.
Một cái váy mười mấy vạn, tuy nói theo ý Dụ Lạc Ngâm bướng bỉnh phải mua bằng được, nhưng Bạch Tầm Âm ngẫm lại vẫn cảm thấy anh coi tiền như rác.
“Anh nói xem, mua làm gì vậy?” Hai người khoác tay nhau rời khỏi cửa hàng cao cấp, Bạch Tầm Âm nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, cảm thán [email protected] muốn hưởng thụ vật chất hàng hoá cao cấp, “Gần bằng tiền lương nửa năm của em rồi.
”
“Vậy thì tiền lương của em cao thật.
” Lần đầu tiên Dụ Lạc Ngâm nghe cô nói vậy, không nhịn được cười, tự động xem nhẹ nói lời trêu chọc, “Còn cao hơn nhiều so với anh nữa.
”
Bác sĩ thực tập, tiền lương chẳng có bao nhiêu, chỉ như cầm tiền bán cải trắng vậy.
Đáng tiếc, Bạch Tầm Âm nhìn chiếc váy anh đang xách, không thể nào nảy sinh sự đồng tình với anh được.
— Cho dù một tháng không có đồng nào mà anh trai này còn có thể sống tiêu dao tự tại như thế, công bằng ở đâu chứ?
Dụ Lạc Ngâm hiểu rõ trong lòng, cười hỏi, “Có phải em cảm thấy anh ăn bám bố mẹ không?”
Bạch Tầm Âm không nói gì cả, nhưng vẻ mặt không cho là đúng chắc chắn đã nghĩ vậy trong lòng.
“Oan uổng quá bạn gái ơi.
” Đôi mắt Dụ Lạc Ngâm ấm ức, đáng thương nhìn cô, “Đây là tiền anh tự kiếm đấy.
”
Còn lâu anh mới dùng tiền ông cha ở nhà cho để mua váy cho Bạch Tầm Âm.
“Anh kiếm được…” Bạch Tầm Âm yên lặng, khách quan nói, “Học sinh học y không giàu tới vậy chứ?”
Vừa rồi Dụ Lạc Ngâm còn tự nói tiền lương không cao bằng cô.
“Dựa vào tiền lương thì có mà đói chết.
” Dụ Lạc Ngâm buồn cười, ôm lấy bả vai mảnh khảnh của cô gái nhỏ, dắt cô vào một nhà hàng bên cạnh, lúc ăn cơm mới nói với cô –
“Không phải nhà anh là công ty đầu tư sao? Hơn nữa, sau khi Chu Tân Tuỳ tốt nghiệp cũng theo hướng này, mấy năm nay anh cũng theo đó đầu tư không ít, tiền kiếm được đều từ thị trường chứng khoán.
”
Thị trường chứng khoán.
Bạch Tầm Âm bỗng nhiên nhớ tới, lần trước ở buổi họp lớp, A Mạc cũng nói Thịnh Văn nhà cô ấy làm trong ngành này.
Thật ra, sau khi buổi họp lớp kết thúc, Thịnh Văn còn có ý định đào cô về công ty của anh, còn nhờ A Mạc hẹn gặp cô một lần để nói cho xong chuyện mô hình thị trường buổi trước.
Thịnh Văn muốn cô lợi dụng nguyên lý vật lý, hỗ trợ tạo ra một mô hình quan sát giá cả thị trường chứng khoán, tiền lương rất dễ thương lượng, nếu có thể thành công thì trả tiền lương hai năm cho Bạch Tầm Âm cũng không là vấn đề gì cả, đáng tiếc, cô không cảm thấy hứng thú gì với chuyện này.
Chỉ là, trong nhà Dụ Lạc Ngâm cũng làm về ngành này…
Đôi mắt Bạch Tầm Âm loé lên như đang suy tư điều gì.
Hai người ăn cơm Tây, hương vị của rượu vang đỏ ở đây không ổn lắm, Dụ Lạc Ngâm uống chưa hết nửa ly đã không động tới nữa, nhưng cũng tính là đã uống rượu.
Sau khi ăn xong, đương nhiên là Bạch Tầm Âm cầm lái, cô muốn đưa Dụ Lạc Ngâm về nhà trước, sau đó bản thân tự gọi xe về nhà là được, nhưng Dụ Lạc Ngâm sống chết không chịu, nhất định phải để cô về nhà trước.
“Để bạn gái đưa mình về nhà rồi tự gọi xe