Edit: Khang Vy
Tục ngữ nói, con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, vậy con rể xấu đương nhiên cũng phải gặp ba mẹ vợ.
Chỉ là, Dụ Lạc Ngâm không ngờ ngày này sẽ tới nhanh như vậy, đột nhiên không kịp chuẩn bị, còn xấu hổ tới vậy nữa.
Lúc đôi mắt nhìn anh từ đầu tới chân, trên mặt Dụ Lạc Ngâm không hề có biểu hiện nào, nhưng sống lưng thẳng tắp đã đổ mồ hôi lạnh.
Không phải anh sợ Quý Tuệ Dĩnh, mà là… Dụ Lạc Ngâm cảm thấy, nếu có một ngày, bản thân đột nhiên nhìn thấy con gái mình chiều chuộng trong lòng bàn tay thâm mật với một người đàn ông khác, có lẽ cũng chẳng thể kiềm chế nổi cơn giận.
Cho nên, giờ phút này, Quý Tuệ Dĩnh lạnh lùng bảo Bạch Tầm Âm đi vào rửa mặt, sau đó sắc mặt tái đi, bà chỉ cần cho anh một sắc mặt tốt là anh cũng không ngại, đồng thời cũng không dám để ý.
Hai người ở chung trong căn phòng khách rộng lớn, bầu không khí có chút xấu hổ.
“Dì à.
” Dụ Lạc Ngâm suy nghĩ, vội vàng xum xoe, “Con rót cho dì ly trà nhé?”
“Không cần.
” Quý Tuệ Dĩnh nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, khuôn mặt cứng đờ, nhất thời không muốn nhìn người đàn ông trước mặt mình cái nào, từ chối thẳng thừng.
Nhưng mặc dù không muốn, ánh mắt vẫn đảo quanh người Dụ Lạc Ngâm mấy lần.
Thật sự là vì cho dù diện mạo hay khí chất thì cũng xuất sắc cực kỳ, theo lý mà nói thì rất xứng đôi với Âm Âm nhà bà, nếu không phải chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, có lẽ bà đã đối xử nhã nhặn rồi.
Trong lòng nghĩ vậy, không cẩn thận lại nhìn thấy đôi mắt cười lễ phép của Dụ Lạc Ngâm.
Quý Tuệ Dĩnh sửng sốt.
Cách rất gần, bà mới cảm thấy quen mắt, giống như là… đã nhìn thấy ở đâu rồi vậy.
Hơi nhíu mày nhớ lại, trong đầu Quý Tuệ Dĩnh mới lờ mờ xuất hiện bóng dáng cậu thiếu niên mặc áo đồng phục kia.
Cậu nhóc đó đưa Bạch Tầm Âm đến bệnh viện, sau đó lại quay về nhà bọn họ.
“Con…” Quý Tuệ Dĩnh kinh hỉ, đôi mắt nhìn Dụ Lạc Ngâm cũng trở nên dịu đi không ít, “Con là bạn cấp ba của Âm Âm sao?”
Dụ Lạc Ngâm sửng sốt một chút, khoé môi khẽ cười – nụ cười đủ để mê hoặc người lớn, chỉ cần là giới tính nữ.
Anh thụ sủng nhược kinh, “Dì à, dì còn nhớ con sao.
”
“Đương nhiên là nhớ rồi.
” Thấy anh thừa nhận, Quý Tuệ Dĩnh vui mừng cười khẽ, “Không phải con đã từng đưa Âm Âm tới bệnh viện sao, dì còn nhớ… con tên Lạc Ngâm đúng không? Con còn là lớp trưởng nữa.
”
Dụ Lạc Ngâm đã từng là đại diện cho học sinh lên phát biểu ở buổi lễ tuyên thệ đầu năm học, các phụ huynh thường có ấn tượng rất sâu với ‘học sinh giỏi’.
Dụ Lạc Ngâm cười khiếm tốt, đúng lúc này còn tỏ ra ‘hổ thẹn’, “Con cảm ơn dì vì đã nhớ con ạ, vừa rồi… mong dì đừng tức giận.
”
Trên mặt Quý Tuệ Dĩnh không khỏi xấu hổ, vội vàng vẫy tay, không nhịn được hỏi, “Lạc Ngâm, con và Âm Âm nhà dì… hai đứa đang yêu nhau sao?”
Tuy rằng lúc này hỏi thế có hơi vô nghĩa, nhưng Quý Tuệ Dĩnh vẫn không nhịn được hỏi.
Bởi vì bà nhớ rõ, lần trước gọi điện thoại với Bạch Tầm Âm, bản thân bà còn lo lắng tới chuyện tìm bạn trai cho con bé, nhưng lần đó Bạch Tầm Âm còn nói rõ mình không muốn yêu đương.
Trong lòng Quý Tuệ Dĩnh nghi hoặc, lại thấy thiếu niên trước mắt rụt rè, “Vâng ạ.
”
Bà lập tức hiểu rõ.
“Cái đó, Lạc Ngâm.
” Quý Tuệ Dĩnh cười đứng dậy, cầm khăn lông đi tới toilet, thuận miệng tìm cớ, “Con cứ vào phòng Âm Âm ngồi một lát đi, để dì tới xem sao con bé còn chưa ra.
”
Trên thực tế, trong lòng bà ít nhiều vẫn còn hoài nghi con gái nhà mình và thiếu niên trước mặt chuyện gì nên làm đều đã làm, dù sao cảnh tượng kia cũng khiến bà quá sốc rồi.
Quý Tuệ Dĩnh cũng không bất mãn với Dụ Lạc Ngâm, nhưng có vài lời bà cần dặn dò Bạch Tầm Âm.
Trong lòng Dụ Lạc Ngâm cũng hiểu Quý Tuệ Dĩnh có chuyện riêng muốn nói với Bạch Tầm Âm, không tiện để anh nghe thấy, cũng không tiện bảo anh rời khỏi, bởi vậy, anh cũng chỉ cười nghe lời vào phòng của Bạch Tầm Âm.
— Vốn dĩ định trực tiếp xin phép về trước, nhưng lại cảm thấy có thể ‘tham quan’ phòng ngủ của cô gái nhỏ một chút cũng không tồi.
Sau khi Bạch Tầm Âm rửa mặt xong ra ngoài thì thấy Quý Tuệ Dĩnh ngồi một mình trong phòng khách.
Cô có chút kinh ngạc chớp chớp đôi mắt ngập nước, “Dụ Lạc Ngâm đâu rồi ạ?”
“Mẹ bảo thằng bé tới phòng con rồi.
”
“Tới phòng con?” Bạch Tầm Âm cảm thấy không ổn, đang định đi tới phòng ngủ, “Làm gì chứ…”
“Khoan đã, trước tiên khoan hãy gọi thằng bé ra.
” Quý Tuệ Dĩnh vội vàng giữ chặt con gái, thấp giọng hỏi, “Mẹ có vài lời muốn nói với con.
”
Bạch Tầm Âm bất đắc dĩ, đành phải để mặc mẹ kéo mình ngồi lên sofa.
“Mẹ hỏi con, có phải thằng bé là bạn học cấp ba của con không?”
Bạch Tầm Âm sửng sốt, không ngờ Quý Tuệ Dĩnh lại nhận ra Dụ Lạc Ngâm, khẽ gật đầu.
“Con nhóc này, con yêu đương từ khi nào thế? Lần trước hỏi con còn nói không muốn có bạn trai.
” Quý Tuệ Dĩnh vừa tức giận vừa buồn cười, không nhịn được đưa tay búng trán Bạch Tầm Âm, “Sao lại không nói với mẹ tiếng nào.
”
“Vừa mới ở bên nhau không lâu ạ.
” Chỉ chưa tới mức công khai khắp nơi thôi, Bạch Tầm Âm cười nói sang chuyện khác, “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại tới đây?”
Quý Tuệ Dĩnh liếc cô một cái, “Nào có đột nhiên, không phải hôm trước mẹ nói muốn tới xem phòng mới của con rồi ở với con hai ngày sao?”
…
Bạch Tầm Âm không còn lời nào để nói.
Những lời này mẹ cô nói không sai, nhưng ‘hôm trước’ là từ một tháng trước rồi!
“Âm Âm, con nói thật cho mẹ nghe, con…” Quý Tuệ Dĩnh nhìn cửa phòng ngủ Bạch Tầm Âm, thấp giọng hỏi cô, “Con và Lạc Ngâm, hai đứa các con… có làm cái kia chưa?”
Bà là người lớn, đương nhiên khó mở miệng hỏi chuyện này, ấp a ấp úng nhiều lần, bên tai đã đỏ lên.
Bạch Tầm Âm lại rất thẳng thắn, lười biếng dựa vào sofa, hai chân vắt chéo, lắc đầu, “Chưa ạ.
”
Vốn là định làm, nhưng bây giờ xem ra trong một khoảng thời gian dài sợ rằng không thể như nguyện.
“Vậy thì tốt rồi.
” Quý Tuệ Dĩnh biết con gái mình không nói dối, nghe vậy thì thở phào một hơi, không khỏi nở nụ cười, “Chưa thì tốt, con gái vẫn phải giữ giá một chút.
”
“Mẹ, đã thời đại nào rồi chứ?” Bạch Tầm Âm cười cười, không cho là đúng, “Sao phải phong kiến như thế?”
“Đừng lấy thời đại ra để nói chuyện, đây là vấn đề giữ mình trong sạch.
” Quý Tuệ Dĩnh nhíu mày, kiên trì với ý kiến của mình, “Huống hồ con cũng đã nói đấy, hai đứa còn chưa yêu nhau được lâu.
”
Bạch Tầm Âm phản bác, “Nhưng chúng con đã quen nhau lâu rồi.
”
“Không được, chưa yêu đương đủ nửa năm tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó.
” Quý Tuệ Dĩnh nghiêm túc nói, “Âm Âm, chuyện này con phải nghe mẹ.
”
…
“Được được được.
” Bạch Tầm Âm có chút bất đắc dĩ, “Con nghe mẹ hết.
”
Cô chỉ muốn kết thúc đề tài này thật nhanh.
Nói rồi, Bạch Tầm Âm vội vàng đứng dậy đi về phía phòng ngủ, nói với Quý Tuệ Dĩnh, “Con tiễn anh ấy về trước đã.
”
Vào phòng ngủ của mình đương nhiên không cần gõ cửa, cô trực tiếp đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Dụ Lạc Ngâm đang đứng đưa lưng về phía cửa sổ.
Người đàn ông dường như đang đánh