Edit: Khang VyNgười đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Mục An Bình cảm thấy vô cùng áp lực.
Dù sao thì bất kể về phương diện nào, Dụ Lạc Ngâm đều hấp dẫn vô số ánh mắt khi đứng trong đám đông.
Người như vậy lại đứng cạnh Bạch Tầm Âm, dáng vẻ thân mật chói mắt, đương nhiên không cần nói cũng hiểu rõ quan hệ giữa hai người là gì, gần như khiến người ta không thể thở nổi.
Trọng điểm là, Mục An Bình cảm thấy Dụ Lạc Ngâm có chút quen mặt, “Anh…”
“Mục tiêu sinh, đã lâu không gặp.
” Khoé môi Dụ Lạc Ngâm mang ý cười, làm lơ cái véo tay của Bạch Tầm Âm, một tay lại vòng ra sau lưng nắm chặt lấy tay cô rồi x0a nắn.
Động tác gần như là tán tỉnh, ánh mắt nhìn Mục An Bình lại không hề thả lỏng, “Anh tìm bạn gái tôi có chuyện gì thế?”
Nhất thời, Mục An Bình có cảm giác như lồ ng ngực bị người ta đạp mạnh một cái.
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tinh thần rằng người đàn ông này chính là bạn trai của Bạch Tầm Âm, nhưng chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy bọn họ đứng chung một chỗ xứng đôi tới vậy…
Vẫn đủ để tác động sâu vào Mục An Bình.
Sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại lời Dụ Lạc Ngâm nói.
Mục An Bình nghi hoặc híp mắt, “Anh quen tôi sao?”
“Từng gặp.
” Dụ Lạc Ngâm khách khí cười một tiếng, ánh mắt sắc bén, “Sáu năm trước, từng gặp trước cổng Tam Trung.
”
Mục An Bình sửng sốt, cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông trước mắt là ai.
Sắc mặt anh ta thay đổi hoàn toàn, “Anh… anh…”
Bạch Tầm Âm âm thầm kéo tay áo Dụ Lạc Ngâm, ý bảo anh đừng nói lời vô nghĩa nữa, sau đó mới gật đầu với Mục An Bình, “Chúng tôi còn có việc, đi trước đây.
”
Dù sao cũng đã quen biết Mục An Bình nhiều năm, Bạch Tầm Âm không muốn mình và Dụ Lạc Ngâm đả kích anh ta.
Đôi mắt Dụ Lạc Ngâm hơi ảm đảm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ừ một tiếng.
— Thì ra anh vẫn ghét ‘lòng trắc ẩn’ của cô đối với người khác.
Mục An Bình cứng đờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng dáng hai người đi xa, lên chiếc Bentley màu trắng kia rồi phòng thẳng, bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng không thôi.
Anh ta biết, mình không thể cười nổi.
Nếu là người khác, nếu Bạch Tầm Âm chỉ nhất thời hứng thú, vậy thì Mục An Bình còn cảm thấy mình có năng lực ‘cạnh tranh’.
Nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng chính là ‘bạn trai’ của Bạch Tầm Âm sáu năm trước, khi còn học cấp ba.
Thì ra… nhiều năm như vậy rồi, quanh đi quẩn lại bọn họ vẫn ở bên nhau.
Mục An Bình cảm thấy, giữa mình và Bạch Tầm Âm bây giờ chỉ còn lại mỗi một thứ là thời gian, còn những điều khác đã trở thành một mớ hỗn độn.
Nhưng với ưu thế là thời gian này của anh ta còn chưa chắc đã so được với người khác, còn có lý do gì để mà không nhận thua chứ?
Mục An Bình chật vật cười một tiếng, cảm giác lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Anh ta biết, mình không còn cơ hội nghe Bạch Tầm Âm gọi một tiếng ‘anh An Bình’ nữa, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có muốn bù đắp cũng không thể nào.
Âm Âm, Mục An Bình thầm nói trong lòng, anh xin lỗi.
*
“Anh còn nhớ Mục An Bình sao?”
Lúc lái xe, Dụ Lạc Ngâm nghe thấy cô gái bên ghế phụ kinh ngạc hỏi mình.
Một tay anh nắm tay lái, ‘ừm’ một tiếng, “Nhớ chứ, không phải anh ta là thanh mai trúc mã của em sao?”
Một câu bình thường, giọng nói bình thường, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy bất bình thường.
Đáng tiếc, Bạch Tầm Âm lại là thẳng nữ sắt thép không hiểu được ‘trái tim pha lê’ của Dụ Lạc Ngâm, chỉ bình tĩnh ‘ừm’ một tiếng.
Nháy mắt, trong lòng Dụ Lạc Ngâm có chút hụt hẫng.
“Bạch Tầm Âm.
” Dụ Lạc Ngâm nhân lúc đèn đỏ, cực kỳ đáng ghét giật lấy túi hồ đào cô đang ăn, nghiêm túc nói, “Anh ghen đấy.
”
Bạch Tầm Âm, “…?”
Trước đó không có tư cách gì, chỉ có thể âm thầm ghen tức, bây giờ Dụ Lạc Ngâm cảm thấy mình nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội ‘hợp tình hợp lý’ này.
Mắt anh chớp chớp, “Em không nhận ra sao?”
“Có gì hay mà ghen.
” Đáng tiếc, Bạch Tầm Âm không có hứng thú tán tỉnh với anh, chỉ nén cười đẩy mặt Dụ Lạc Ngâm về, vô tình nói, “Lái xe đi.
”
Dụ Lạc Ngâm chỉ cười không nói, nghe lời cô tiếp tục lái xe.
Trên đường đi ngang qua một cửa tiệm trang sức, trong lòng anh khẽ động, đánh tay lái cố ý đi một vòng trước đó, sau đó nhìn ánh mắt không hiểu của Bạch Tầm Âm, nhẹ nhàng hỏi, “Có muốn mua một cái không?”
Bạch Tầm Âm ngẩn người, tim lỡ mất hai nhịp.
Cô cắn môi không nói gì.
“Ý anh là…” Dụ Lạc Ngâm thấy cô không đáp lại, ngón tay nắm chặt tay lái rất khó phát hiện, sau đó lại làm như không có việc gì tự giải thích, “Mua một cái đeo chơi thôi.
”
Làm như không có ý gì khác.
Bạch Tầm Âm hoàn hồn rồi cười khẽ.
Cô vén sợi tới ra sau tai, giọng nói nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc, “Nói sau đi.
”
Dụ Lạc Ngâm biết mình đã quá sốt ruột rồi.
Cả quãng đường còn lại, bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ.
Chờ tới trước cửa nhà Bạch Tầm Âm, Dụ Lạc Ngâm bảo cô lên trước, mình còn có vài thứ cần mua.
Trái tim Bạch Tầm Âm không yên, cũng không hỏi gì mà chỉ gật đầu.
Trong thang máy yên tĩnh chỉ có một mình cô, cô không khỏi nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Dụ Lạc Ngâm.
Tuy rằng ngoài miệng anh nói mua một cái đeo chơi thôi, nhưng sao Bạch Tầm Âm có thể không nhận ra ý định của anh chứ.
Chỉ là quá nhanh rồi.
Cô cảm thấy mình còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, chưa gì đã bị Dụ Lạc Ngâm kéo theo nhịp của anh.
Gặp người lớn là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà nhẫn… tạm thời cô chưa có ý định nhận.
Nhưng mà tên kia lại giả vờ rất đáng thương, Bạch Tầm Âm bất đắc dĩ thở dài, lúc thang máy dừng tại tầng mười lăm mới mở cửa đi ra ngoài.
Đứng ngoài cửa chờ năm phút mới thấy Dụ Lạc Ngâm đi lên.
Người đàn ông bước ra khỏi thang máy, dáng vẻ như hận không thể khiêng nửa cái trung tâm thương mại đến nhà cô vậy.
Mắt thấy anh xách túi lớn túi nhỏ lên theo, Bạch Tầm Âm cũng kinh ngạc, “Anh mua nhiều đồ thế làm gì?”
“Gặp mẹ… mẹ em, không thể nào đi tay không được.
” Vốn muốn nói ‘mẹ vợ tương lai’, nhưng Dụ Lạc Ngâm lại cảm thấy mình cũng nên bớt tự tin một chút, nửa đường xấu hổ sửa miệng, “Mua chút đồ cũng là việc nên làm.
”
Đúng là mua đồ không sai, nhưng Dụ Lạc Ngâm lại mua quá nhiều!
Bạch Tầm Âm dở khóc dở cười