Edit: Khang Vy
Ba người ở đây nghe thấy lời Dụ Lạc Ngâm nói đều rất sửng sốt.
Lục Dã, Lê Uyên và Chu Tân Tuỳ đều là nhân chứng cho khoảng thời gian đó, đương nhiên cũng biết giữa Dụ Lạc Ngâm và Bạch Tầm Âm đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, ở góc độ của bọn họ, mặc dù ngoài mặt có chúc phúc cho tâm nguyện bao năm của Dụ Lạc Ngâm đã tu thành chỉnh quả, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Bạch Tầm Âm có chút nhẫn tâm tuyệt tình.
Mặc dù năm đó, Dụ Lạc Ngâm vì vụ ‘cá cược’ nên mới chạy tới tán tỉnh Bạch Tầm Âm, nhưng tình cảm anh bỏ ra là thật.
Huống chi, anh đã chịu sự trừng phạt thích đáng rồi, còn giúp Bạch Tầm Âm khôi phục lại giọng nói, kết quả, cô gái kia lại ‘làm bộ’ tha thứ cho Dụ Lạc Ngâm, sau đó tàn nhẫn bỏ mặc người ta, chuyện này thì phải nghĩ thế nào?
Dụ Lạc Ngâm là con cưng của trời chưa từng phải chịu bất kì đả kích suy sụp nào cả, lần đó té ngã mà lớn, anh bước ra khỏi bóng ma của chuyện năm đó như thế nào, ba người bọn họ đều rất rõ.
Không riêng gì Lê Uyên mà Lục Dã và Chu Tân Tuỳ đều cảm thấy cô gái Bạch Tầm Âm này thật tàn nhẫn, không xứng đôi chút nào.
Chỉ là, Dụ Lạc Ngâm chỉ thích mình cô, thích tới mức như ma quỷ ám ảnh, khiến người ta ‘hận sắt không thành thép’.
Bọn họ cũng không hề nghĩ đến, người ‘tàn nhẫn độc ác’ như Bạch Tầm Âm lại giữ lại chiếc áo đồng phục của Dụ Lạc Ngâm bao nhiêu năm trời – sự thật này vượt quá tầm hiểu biết của họ.
Họ cũng như Dụ Lạc Ngâm, cảm thấy mặc dù cả hai đã ở bên nhau, nhưng thật ra Bạch Tầm Âm cũng không thích Dụ Lạc Ngâm tới vậy, nhưng chiếc áo đồng phục này…
“Có lẽ chúng ta hiểu lầm cậu ấy rồi.
” Chu Tân Tuỳ đẩy gọng kính trên mũi, giọng nói trầm thấp, đôi mắt nhìn Dụ Lạc Ngâm có vẻ ‘mọi chuyện đã định’, “Vậy xem ra, sự chờ đợi nhiều năm của cậu cũng không tính là uổng phí.
”
Tóm lại là ‘nhớ mãi không quên, ắt có kết quả’ chăng.
“Phải, vốn dĩ tao còn cảm thấy Bạch Tầm Âm rất tuyệt tình, hơn nữa còn học lên cao như vậy, chắc chắn là không dễ chọc…” Lê Uyên nghĩ tới lần gặp trước ở buổi họp lớp, không khỏi run rẩy, “Thật ra tao cảm thấy nên kiếm bạn gái kiểu ngọt ngào làm nũng, mềm mại như bông mới tốt, nhưng mà ai bảo anh Dụ thích cậu ấy chứ — nhưng mà anh Dụ này, tao cũng thấy Bạch Tầm Âm thích mày lắm đấy nên mới giữ áo đồng phục của mày nhiều năm như thế chứ.
”
Dụ Lạc Ngâm nhíu mày, có chút hối hận vì đã gọi ba người bọn họ tới đây.
Phương hướng mà bọn Lê Uyên Chu Tân Tuỳ quan tâm không hề giống trọng điểm anh muốn nói.
Bọn họ là bạn của anh, sau khi biết Bạch Tầm Âm giữ áo đồng phục của mình cũng vui vẻ thay anh, biết trong lòng Bạch Tầm Âm có anh, suy nghĩ sợ anh cạo đầu đi tu cũng buông xuống.
Nhưng đây không phải điều Dụ Lạc Ngâm muốn nói.
Tuy rằng Dụ Lạc Ngâm cảm thấy may mắn vì trong lòng Bạch Tầm Âm có mình, thậm chí vẫn luôn có mình, nhưng bây giờ, cảm giác áy náy trong tim anh ngày càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Chỉ tiếc, ba người bọn họ đều không phải ‘chủ mưu’, đương nhiên sẽ không hiểu rõ.
Suy nghĩ của bọn Lê Uyên vẫn còn dừng lại sau khi vụ cá cược bị vạch trần – cảm thấy không cho là đúng.
Dụ Lạc Ngâm bất đắc dĩ cười, không nói nhiều thêm nữa.
Anh nhớ tới hồi cấp ba, khoảng thời gian mà quan hệ giữa mình và Bạch Tầm Âm như đi trên tấm băng mỏng ấy, anh còn tưởng rằng cô gái nhỏ chỉ cáu kỉnh giận dỗi, mà bản thân lại không hề buông tha cứ dính lấy cô, khi đó cũng khiến người ta thấy phiền.
Mà Bạch Tầm Âm lại nói với anh về một bộ phim điện ảnh: Thật ra cô ấy cũng không thích anh tới vậy.
Đây là lời nói lạnh nhạt khắc sâu trong trái tim của Dụ Lạc Ngâm nhất.
Lúc trước, để giữ khoảng cách thật xa giữa hai người, lời tàn nhẫn nào cô cũng dám nói, trực tiếp phủ nhận toàn bộ tình cảm giả dối giữa hai người lúc trước.
Cô nói với anh, cô không thích anh, không hề thích anh như anh tưởng tượng.
Tuy rằng lúc ấy vẻ bề ngoài của Dụ Lạc Ngâm vẫn rất tự tin, nhưng thật ra bên trong nội tâm cũng đã canh cánh trong lòng.
Thậm chí sau này còn xảy ra những chuyện đó.
Mặc dù bây giờ Bạch Tầm Âm đã trở lại, đã ở bên anh, nhưng Dụ Lạc Ngâm vẫn không yên tâm.
Cho tới hôm nay, nhìn thấy chiếc áo đồng phục kia, không thể không nói, trong lòng anh vừa đau đớn lại vừa khó chịu, đồng thời cũng như uống một viên thuốc an thần.
Tựa như lời bọn Lê Uyên nói vậy.
Thật ra cô rất thích anh, anh không nên tự coi nhẹ bản thân, cũng không cần tiếp tục nghi ngờ.
Trong đống cảm xúc phức tạp bỗng nảy sinh sự xấu hổ ngọt ngào.
Sau khi vào bệnh viện làm bác sĩ thực tập, hiếm khi Dụ Lạc Ngâm mất ngủ như vậy – ngày nào cũng bận rộn chân không chạm đất, nào còn có tâm tư suy nghĩ chuyện gì để mà mất ngủ? Ngủ bù cũng còn không đủ giấc nữa là.
Chỉ là, đêm nay hiếm khi anh không thể nào nhắm mắt, không hề có tính tự giác của một người bán mạng vì công việc.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Dụ Lạc Ngâm đã giống như một kẻ mắc bệnh tâm thần mò tới dưới lầu nhà Bạch Tầm Âm, ngồi trong chiếc xe đã bị phủ lớp sương mỏng.
Độ ẩm của Lâm Lan khá cao, sáng sớm lúc nào cũng có sương mù, gần trưa thì oi nóng gần chết, sáng sớm thì có hơi se lạnh.
Ngón tay thon dài của Dụ Lạc Ngâm đã lạnh đến phiếm đỏ, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ‘cảnh đẹp’ bên ngoài, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Bạch Tầm Âm –
[Em từng ngắm cảnh Lâm Lan vào bốn giờ sáng chưa?]
[Anh đã thấy ở dưới lầu khu nhà em rồi, rất đẹp.
]
Bốn giờ sáng, đương nhiên Bạch Tầm Âm sẽ không đáp lại, dù sao thì không phải ai cũng điên cuồng dễ xúc động như anh.
Không sai, trong lòng Dụ Lạc Ngâm lúc này xao động khó yên, tựa như mầm cây muốn chui lên khỏi mặt đất để ra hoa kết trái, ngo ngoe rục rịch, đứng ngồi không yên.
Hơn sáu giờ một chút, anh chờ được câu trả lời của Bạch Tầm Âm.
Có lẽ là cô gái nhỏ vừa mới tỉnh, gửi tin nhắn bằng giọng nói có chút khàn khàn, lành lạnh khiến trái tim anh dao động, “Sớm vậy mà anh tới nhà em làm gì?”
[Anh không ngủ được.
]
Dụ Lạc Ngâm lại nhắn thêm: [Muốn hẹn em đi ăn sáng.
]
…
Khoảng mười lăm phút sau, anh nhìn thấy dáng vẻ mảnh khảnh của Bạch Tầm Âm chạy ra khỏi cửa lớn, liếc một cái đã thấy nơi xe anh đang đỗ.
Dụ Lạc Ngâm ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, cười với cô, “Lại đây.
”
Trên người cô mặc chiếc áo sơmi tơ tằm màu xám, quần jeans trắng, phong cách đơn giản nhẹ nhàng, nhưng hôm nay cổ áo sơmi này có hơi lớn, lộ ra xương quai xanh không xót lại chút gì.
Lúc Bạch Tầm Âm lên xe, mùi hương tươi mát quanh quẩn, Dụ Lạc Ngâm chỉ cần hơi cụp mắt một chút là thấy được cảnh xuân, không khỏi có chút cảm xúc gì đó khác lạ.
Anh làm như lơ đãng nói thầm, “Cổ áo này hình như hơi rộng.
”
“Hả?” Bạch Tầm Âm đang thắt dây an toàn nên nghe không rõ lắm, nghiêng đầu hỏi lại, “Anh nói gì cơ?”
Cô không hỏi anh vì sao lại tới đây sớm như vậy, cũng không hỏi anh muốn ăn gì, chỉ ngoan ngoãn thoả mãn mọi yêu cầu anh đưa ra.
Trong lòng Dụ Lạc Ngâm tức khắc cảm thấy ‘thông suốt’, anh cười nói không có gì, sau đó cúi người, trong lúc Bạch Tầm Âm còn đang không hiểu thì giúp cô chỉnh lại cổ áo.
Chỉ một động tác đơn giản nhưng vào tay anh lại trở nên lưu luyến mập mờ, đầu ngón tay lành lạnh xẹt qua xương quai xanh của cô, khiến làn da ấm áp của cô hơi nổi da gà.
Lúc này Bạch Tầm Âm mới phản ứng lại là lòng dạ anh hẹp hòi.
“Chỗ làm của em cũng giống anh mà, đều mặc áo blouse trắng cả…” Bạch Tầm Âm mỉm cười, bất đắc dĩ nhìn anh một cái, “Mặc cái gì cũng giống nhau, không nhìn ra được đâu.
”
Huống chi cô cũng không trang điểm khác thường quá.
Thời gian này cách giờ vào làm còn sớm, Dụ Lạc Ngâm chỉ muốn ở thêm với cô chốc lát, tuỳ tiện lái xe tới một cửa tiệm bán đồ ăn sáng mua chút đồ để ăn trên xe.
Tuy rằng Bạch Tầm Âm cảm thấy hành động này của anh có chút thừa thãi, nhưng cũng để mặc anh thích làm gì thì làm.
Lúc ăn được một nửa, Dụ Lạc Ngâm mới ngước mắt lên nhìn khuôn mặt trắng nõn của Bạch Tầm Âm, cân nhắc một lúc mới nói, “Buổi tối anh tới nhà em thăm hỏi nhé.
”
Tay Bạch Tầm Âm khựng lại, đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt không đổi, “Không phải tối qua anh tới rồi sao?”
“Đừng nói nữa.
” Dụ Lạc Ngâm không nỡ nhìn thẳng lắc lắc tay, ánh mắt buồn bức rất rõ ràng, “Hôm qua dùng cách đó gặp mặt dì… quá xấu hổ.
”
“Anh muốn thăm hỏi chính thức.
”
Bạch Tầm Âm ngẩn người, đôi môi mím lại.
Không khí còn tính là ấm áp dịu