Sau thông tin Mạnh gặp tai nạn, cả nhóm chat tầng 13 chung cư Bùng Binh nháo nhào cả lên vì lo lắng cho anh. Thế nhưng, dù có cộng tất cả sự lo lắng của họ lại, nhân lên với mười, có lẽ cũng chẳng bằng được nửa sự lo lắng trong lòng Hồng Duy lúc này.
Cách đây chừng nửa tiếng, cậu vừa mới gọi điện cho anh, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe trong điện thoại một loạt tiếng ồn ào rất khó nghe. Cậu cố gọi tên anh, song không thấy anh đáp lại. Một lúc sau thì cậu nghe được loáng thoáng ai đó nói mấy câu đại khái như có người ngã xe, có người bị thương, cấp cứu, cảnh sát,... rồi điện thoại bị ngắt tín hiệu. Cậu gọi lại thì không được nữa.
Giây phút ấy, Hồng Duy cảm thấy tim mình như ngừng đập, hô hấp cũng ngưng, hai tai ù ù và trước mắt nhòe đi chẳng còn nhìn rõ được gì nữa. Mạnh... Mạnh của cậu xảy ra chuyện gì rồi vậy? Cậu đã rất sợ, thực sự rất rất sợ, đến mức không đờ ra như tượng, đến mức Danny ngồi ngay cạnh lay gọi mấy lần cậu cũng không có phản ứng gì. Rồi khi cơn sốc qua đi thì cậu lại bắt đầu hoảng loạn, đòi chạy đi tìm anh cho bằng được. Cũng may Danny tỉnh táo hơn đã giữ cậu lại, bảo cậu kiên nhẫn chờ đợi tin. Bởi vì dù bây giờ cậu có muốn tìm cũng không biết anh ở đâu mà tìm.
Hồng Duy biết chứ... hiểu chứ... nhưng những cảm xúc hỗn tạp trào lên như sóng trong lòng không cho phép cậu bình tĩnh chờ đợi. Cậu vừa mới tỉnh ngộ khỏi cơn mê dài, vừa mới kịp nhận ra tình cảm của mình, vừa mới định tỏ tình với anh, và còn chưa kịp ngỏ lời... Anh không thể xảy ra chuyện gì được... tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.
Nhưng khoan đã, tại sao cậu lại đột nhiên muốn tỏ tình với anh? Không phải mới ngày hôm qua còn đau khổ định từ bỏ vì nghĩ anh đã có tình cảm với Danny rồi hay sao?
Điều gì đã khiến cậu bỗng dưng thay đổi chỉ sau hơn nửa ngày như vậy?
Tất nhiên, đáp án duy nhất chỉ có thể là Danny, cùng với cuộc hẹn tại quán cà phê đó.
Hồng Duy đã nói mình không đi, và cậu đã định không đi thật; Danny thì nói mình sẽ đợi, và cậu đã đợi thật.
Danny y hẹn 8 giờ đến quán cà phê, bao hết cả tầng hai của quán rồi ngồi vào chiếc bàn góc trong cùng chờ Hồng Duy. Sau chừng hai tiếng thì cậu tới.
Vừa thấy bóng cậu ở cầu thang, Danny đã nở nụ cười. Cậu biết Duy sẽ tới mà.
Bởi vì trong tin nhắn hẹn, cậu nói rất rõ, nếu yêu Duy Mạnh thì hãy tới, còn nếu không thì thôi.
Tuy chẳng có cơ sở nào để cậu nắm chắc được Hồng Duy sẽ nghe theo lời cậu, nhưng sau lần gặp đầu tiên giữa hai người, cậu có linh cảm rằng Duy thực sự yêu Mạnh, và cậu tin tình yêu đó đủ lớn để thắp lên dù chỉ một tia hi vọng trong cậu, đủ để thôi thúc Duy tới đây gặp cậu. Không vì kỳ vọng giành lại được người mình yêu, thì cũng sẽ vì bản năng muốn bảo vệ người mình yêu mà tới xem "tình địch" rốt cuộc muốn giở trò gì. Đây là điều Phí Minh Long đã nói với cậu, khi cậu tìm anh hỏi về chuyện này.
Quả nhiên là anh đoán đúng, và niềm tin của Danny cũng đã đúng.
Hồng Duy vừa tới nơi đã ném cạch chiến điện thoại lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống cái phịch, dáng vẻ vô cùng bực bội, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi Danny: "Cậu còn ngồi đợi tôi sao? Tôi đã nói tôi không đến rồi mà. Sao cậu cố chấp quá vậy?"
Đối mặt với sự cáu kỉnh của anh, Danny chỉ mỉm cười hiền: "Không phải anh đến rồi sao? Chứng tỏ hai tiếng chờ đợi của em không vô nghĩa." Đoạn, cậu đẩy ly nước lọc về phía người kia, nói: "Anh uống nước trước đi ạ, rồi muốn uống gì khác thì gọi sau."
Hồng Duy không còn lời gì để đáp lại, vì chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình vốn không muốn đến mà cuối cùng lại vẫn lết thân đến đây, chỉ đành cầm cốc nước lên uống một hơi cạn sạch, như để dằn lại cảm xúc khó chịu trong lòng lúc này. Xong, cậu cũng không gọi thêm nước mà quay sang dứt khoát nói luôn với Danny: "Coi như nể cậu đã chờ, tôi cho cậu mười phút, có gì nói nhanh, tôi còn về."
"Mười phút ấy ạ?" Danny có vẻ hơi ngạc nhiên, chớp chớp đôi mắt to: "Em nghĩ là chúng ta cần nhiều thời gian hơn. Nhưng em hứa là sẽ không lãng phí đâu ạ. Em..."
"Mười phút là mười phút! Đừng có kỳ kèo nữa!" Hồng Duy bực dọc cắt ngang lời Danny: "Giờ cậu nói hay không? Không nói thì tôi đi về."
"Em..." Danny có chút nghẹn họng, có điều cậu biết Hồng Duy đang khó chịu với mình, cho nên cũng nhanh chóng từ bỏ, không đòi hỏi gì thêm nữa, nói thẳng luôn vào vấn đề: "Thôi được, vậy anh Duy cho em hỏi một câu nha. Anh có yêu anh Mạnh không ạ?"
Nghe câu hỏi này, Hồng Duy có hơi giật mình, đôi mày thoáng chốc nhíu chặt: "Cậu hỏi làm gì? Không phải tôi nói rồi à? Đấy là chuyện riêng của bọn tôi."
"Dạ." Danny gật đầu: "Em biết. Coi như em tọc mạch một lần đi, nhưng em thực sự muốn biết. Anh có thể trả lời cho em không? Chỉ cần nói có, hoặc không, vậy thôi."
"Cậu..." Hồng Duy hơi cáu. Cậu không muốn trả lời vấn đề này, nhất là khi người hỏi là Danny. Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại thì nếu Danny sau này sẽ trở thành... người yêu của Duy Mạnh, canh cánh về một người Duy Mạnh từng yêu cũng là điều dễ hiểu. Cho nên sau một hồi đắn đo, Hồng Duy quyết định đưa ra cho Danny một đáp án: "Không." Ngừng lại một chút, cậu còn bổ sung thêm: "Cậu yên tâm đi. Tôi và Mạnh chỉ còn là bạn thôi, không phải lo bị phá đám đâu."
Những lời này, nói ra thật chua chát... nhưng đã chọn buông tay, chọn chúc phúc cho đối phương để chuộc lại lỗi lầm, thì cậu chấp nhận.
Có điều, phản ứng của Danny lại nằm ngoài dự đoán của Hồng Duy. Cậu khẽ cau đôi mày, lắc lắc đầu nói: "Anh Duy nói dối."
Nét mặt Hồng Duy hơi tối đi, có chút chột dạ: "Tôi nói thật! Ai rỗi hơi nói dối cậu làm cái gì?"
Đáp lại, Danny vẫn lắc đầu: "Anh thật sự đang nói dối, vì theo những gì em thấy ngày hôm qua, thì anh yêu anh Mạnh, và còn định tỏ tình với anh ấy nữa, chỉ là do giữa chừng em té xỉu nên mới bị cắt ngang thôi."
"... Cậu... cậu đừng có nói linh tinh! Cậu thì biết cái gì?"
"Biết, em biết chứ. Anh Duy ghen với em, em biết mà. Anh Duy nghĩ anh Mạnh quan tâm em hơn, anh Mạnh thích em chứ không thích anh."
"Cậu... cậu im đi! Tôi... tôi không..."
"Hôm qua lúc mới gặp anh á, em đã cố tình làm một vài hành động, nói vài câu thăm dò. Từ thái độ của anh lúc đó là em biết rồi. Anh không cần gạt em làm gì đâu."
"..."
"Cũng vì em biết nên hôm nay em mới hẹn anh ra gặp mặt á. Em muốn xin lỗi vì mình đã phá ngang lúc hai anh đang nói chuyện, thật sự em không cố tình đâu, hôm qua em bị chóng mặt thiệt. Và em cũng muốn giải thích về chuyện giữa em với anh Mạnh."
"Không cần! Tôi không muốn nghe gì cả!"
"Anh Duy bình tĩnh nghe em nói đã. Em biết anh nghĩ bọn em có tình cảm với nhau, nhưng mà không phải đâu. Anh Mạnh thích anh mà, từ trước là vậy, bây giờ vẫn vậy và sau này cũng sẽ như vậy thôi."
"..."
"Em cũng không thích anh Mạnh. Em chỉ coi anh ấy như một người bạn, một người anh, ở chung nhà, thế thôi ạ."
"..."
Nghe đến đây, Hồng Duy càng nhíu chặt đôi mày, ánh mắt đầy nghi ngờ dò xét hướng về phía Danny. Không thích? Với những gì Danny đang thể hiện ra mà nói là không thích Duy Mạnh ư? Ai mà tin cho được?
Có ai không thích mà để ý chăm lo người ta từng ly từng tí, không thích mà ngày nào cũng chụp vài ba tấm ảnh đăng lên Facebook, không thích mà phải quan tâm đến crush cũ của người ta như thế sao?
"Cậu không thích Mạnh?" Hồng Duy hỏi ngược lại, giọng điệu rõ ràng không tin.
Đáp lại, Danny gật đầu thật mạnh, khẳng định chắc nịch: "Em không thích anh ấy, theo kiểu yêu đương á, hoàn toàn không. Vì em là trai thẳng mà."
19
"Hả? Gì cơ?"
"Em là trai thẳng, em còn có vợ nữa. Nghe khó tin lắm ạ? Nhưng mà là thật nha."
4
Danny cười híp mắt, dứt lời còn giơ bàn tay phải lên, cho Hồng Duy xem chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình. Kiểu dáng nhẫn này... đúng là nhẫn cưới thật. Danny còn tháo nhẫn ra chỉ cho Hồng Duy thấy mặt trong nhẫn khắc hai chữ cái D và A, nối với nhau bằng một hình trái tim: "Tên em với vợ em nè, Danny với Angelina, tên tiếng Việt của cô ấy là An." Đoạn, như sợ Hồng Duy chưa tin hẳn, cậu lại lấy điện thoại ra mở màn hình lên cho đối phương xem. Hình nền của Danny là một cô gái mặc váy cưới đang cười rất tươi.
Hồng Duy nhìn một hồi lâu, vẫn cảm thấy có cái gì đó không chân thực. Cậu thật sự không thể tiếp nhận thông tin này, nhất là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Danny không thích Duy Mạnh, vì Danny là trai thẳng, lại còn có vợ rồi? Sao có thể như thế được? Có cái gì đó cấn cấn ở đây!
1
"Cậu nói cậu có vợ." Hồng Duy nghi nghi hoặc