Duy Mạnh, năm nay đã 26 tuổi, lần đầu tiên trong đời có trải nghiệm cảm xúc lên xuống còn hơn tàu lượn siêu tốc chỉ trong vòng nửa ngày.
Sáng nay anh nhận được tin sang năm mới anh chủ sẽ tăng lương cho toàn bộ nhân viên, trong số đó dĩ nhiên có anh, đang vui vẻ hớn hở thì bước ra đường lại gặp tai nạn giao thông... Cũng may là anh không bị thương tích gì quá nặng, có một vết rách ở bắp chân là khá sâu, chảy nhiều máu, nhưng cũng chỉ là tổn thương phần mềm không nghiêm trọng. Anh còn đang âm thầm cảm tạ thần linh thì anh phát hiện chiếc điện thoại vừa mua khi mới vào Sài Gòn đã bể nát tan tành do va chạm trong vụ tai nạn... Thứ duy nhất còn giữ lại được là chiếc sim, do một người đi đường tốt bụng đã nhặt lại xác điện thoại giúp anh, tháo sim ra lắp tạm vào máy mình rồi liên lạc với người quen của anh. Và rồi, nhờ đó mà Hồng Duy đã nhận được tin báo, chạy đến bệnh viện với anh. Điều bất ngờ hơn nữa là cậu vừa tới nơi, chưa hỏi han nói năng gì đã khóc lóc rồi sổ một tràng dài vừa xin lỗi vừa tỏ tình với anh, khiến anh nhất thời sửng sốt, act cool đứng hình mất vài phút.
2
Duy Mạnh thật sự không diễn tả được cảm xúc của mình trong giây phút ấy là gì nữa. Ngạc nhiên? Vỡ òa? Vui sướng? Tủi thân? Hay là tất cả... Anh không biết nữa. Chỉ biết tim mình thì đập liên hồi còn não thì lại trống rỗng chẳng nghĩ được gì.
Và bây giờ, sau khi cả hai đều đã tạm coi như bình tĩnh lại rồi, thì Duy Mạnh bắt đầu... dỗi.
8
Phải, anh dỗi.
Dỗi chứ!
Sao có thể không dỗi được?
Anh theo đuổi cậu gần hai năm trời, tỏ tình không biết bao nhiêu lần, từ hừng hực hi vọng nhiệt tình tới dần dần thất vọng buông xuôi, một thân một mình bỏ vào Sài Gòn với vết thương nhức nhối trong tim vì tình yêu không được đáp lại. Cậu lại cứ hết lần này đến lần khác tiếp thêm cho anh hi vọng, để rồi vùi dập nó không thương tiếc. Nói đâu xa, mới ngày hôm qua cậu còn khiến anh khấp khởi chờ mong, sau đó chỉ để lại một câu xin lỗi xong là bỏ đi đấy thôi. Hôm nay, nếu không vì anh suýt mất mạng, không biết cậu đã chịu nói thật lòng mình với anh hay chưa nữa.
Nói xem, như thế có đáng dỗi hay không?
"Duy bắt nạt tao! Để tao đau khổ vật vã chết lên chết xuống như thế rồi mới chịu tỏ tình. Duy không thương tao!" Duy Mạnh nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, quay lưng về phía Hồng Duy.
9
"Mạnh... tao xin lỗi mà..." Hồng Duy ngồi bên cạnh ra sức lay lay, muốn kéo chăn của anh ra nhưng không được.
"Nói là nhận ra bản thân yêu tao từ lúc tao đòi đi Sài Gòn, thế mà còn nói tao thế này thế nọ, gắt gỏng với tao, không thèm giữ tao lại."
"Tao xin lỗi. Tại lúc đấy... lúc đấy tao vẫn..."
"Tao out khỏi nhóm cũng không add tao vào lại luôn! Tao ốm cũng không nhắn tin hỏi han quan tâm gì tao luôn! Người ta tủi thân thế nào Duy có biết không?"
4
"Tao biết, tao biết mà. Tao xin lỗi. Mạnh đừng giận tao nữa, ra đây đi."
"Biết mà bây giờ mới nói? Hay mày thấy tao suýt chết, mày sợ, mày thương hại nên mới nói thế cho tao vui? Yên tâm đi, tao không chết được đâu, không cần lừa tao. Lừa rồi mắc công tao tin là phải yêu tao cả đời đó."
"..."
"Mày không nói gì? Tức là mày lừa tao thật? U hu hu Duy lừa tao!"
7
"Ơ không! Không phải! Tao không lừa mày mà!"
"Thế sao hôm nay Duy mới tỏ tình? Hôm qua mày đến tận nhà tao đó, sao không nói luôn? Còn nói gì xin lỗi vì tổn thương tao, chúc tao vui vẻ gì đó, rồi định bỏ tao lại Sài Gòn về Hà Nội luôn nữa chứ!"
"Thì... thì tại..."
"Tại cái gì?"
"Tại tao tưởng... tao tưởng mày thích Danny. Mày cứ chăm chăm chạy theo lo cho cậu ấy, nên là tao..."
"Thích Dan? Tao á? Mày nghĩ cái gì vậy? Sao tao thích Dan được?"
"Thì ai biết! Danny vừa đẹp vừa giỏi, mà mày cứ quan tâm cậu ấy trước mặt tao, đang nói chuyện với tao cũng bỏ dở chạy đi vì cậu ấy. Nên tao mới..."
"Dan mới bị thương, chấn động não đó! Anh chủ gửi gắm nó cho tao chăm lo giùm, hai đứa cùng nhà mà tao không quan tâm nó, để lỡ nó làm sao nó lăn ra đấy rồi tao ăn nói thế nào với anh chủ?"
"Tao... lúc đó tao đâu có nghĩ được nhiều tới vậy... Tại tao ghen mà..."
"Hu hu ghen là không thèm nghĩ gì luôn hả? Tao quan tâm đâu chỉ mỗi mình Dan! Nhưng trước giờ người tao quan tâm nhất vẫn chỉ có mày thôi mà, mày không thấy hả?"
"Thì có... nhưng mà... tao lại thấy mày đối với Danny cũng giống mày đối với tao."
"Đâu ra! Tao quát nó như con thế mà bảo giống! Tao có bao giờ quát Duy như thế chưa? Với mày lúc nào tao cũng nhỏ nhẹ hết mức có thể, dù lắm lúc mày làm tao tức phát khóc thì tao cũng chẳng nỡ nặng lời với mày. Thế mà mày... mày..."
"Tao xin lỗi! Tại ghen lên bị lú... Mà giờ Danny nói tao biết rồi, tao hiểu rồi, tao biết là Mạnh yêu tao mà."
"Hu hu!"
"Mạnh! Đừng giận tao nữa. Mày muốn phạt tao thế nào cũng được nhưng đừng giận nữa mà. Ra đây đi. Cho tao xem vết thương của mày."
"Ứ cho! Dỗi rồi! Duy đã phũ tao, còn mặc kệ tao, còn hiểu nhầm tao nữa. Tao dỗi Duy luôn!"
6
"Mạnh..."
"Hu hu trời ơi sao cái số tôi lại khổ vậy trời!"
"Mạnh ơi..."
"U hu hu... ai da! Đau!"
"Hả? Đâu? Đau đâu? Mày đau ở đâu?"
"Không thèm nói với Duy! Duy có quan tâm tao đâu chứ. Duy về Hà Nội đi, mặc kệ tao."
"Nào..."
"Hu hu hu, không ai thương tao cả."
"Tao thương Mạnh mà. Bỏ chăn ra cho tao xem. Đừng trùm thế nữa được không?"
"Ứ!"
"Mạnh..."
"Duy đi đi, về Hà Nội đi."
"..."
Hồng Duy cố gắng nài nỉ, nhưng cái cục chăn kia vẫn nhất quyết không hé ra dù chỉ một chút, mà đã không hé ra còn cứ rên rỉ khóc than, khiến Duy vừa đau lòng vừa sốt ruột muốn chết đi được.
Đúng lúc này, Danny từ ngoài đi vào. Cậu vừa đi mua cơm trưa cho ba người.
Vào phòng bệnh, thấy tình cảnh kẻ dỗi người dỗ của Mạnh và Duy, Danny không khỏi dở khóc dở cười. Khi cậu rời đi mà Hồng Duy vừa tỏ tình xong, rướn người lên hôn Duy Mạnh, mà anh vẫn chưa có phản ứng gì, sao bây giờ lại thành ra hờn dỗi từ chối gặp người thế này?
"Anh Duy, anh Mạnh làm sao đấy?" Danny đặt mấy hộp cơm xuống bàn, vừa gỡ túi ra vừa hỏi Hồng Duy.
Hồng Duy bất lực thở dài: "Mạnh dỗi anh vì lần lữa tới tận bây giờ mới tỏ tình, mà còn hiểu nhầm Mạnh thích em nữa. Nên..."
"..." Danny có chút cạn lời. Cậu vốn biết Duy Mạnh là người nhạy cảm, dễ tổn thương, ngoài miệng thì gắt gỏng chứ trong lòng rất mềm yếu, nhưng cậu không biết anh còn có một mặt giận dỗi trẻ con thế này...
"Em khuyên được Mạnh không? Khuyên giùm anh đi. Chứ Mạnh kêu đau mà cứ trùm kín vậy không cho anh xem vết thương..." Hồng Duy nhìn Danny với ánh mắt cầu cứu.
Danny nhìn cậu, lại nhìn cục chăn trên giường, do dự một hồi mới vòng sang bên kia giường, ngồi xuống, khẽ lay lay cục chăn, gọi: "Anh Mạnh, anh Mạnh ơi."
"Khỏi phải khuyên! Không ra đâu." Duy Mạnh hờn dỗi.
"Nào anh! Lớn rồi còn giận với hờn như con nít vậy? Anh không sợ em cười anh, rồi kể lại cho mấy bạn ở phòng tập nghe cho họ cười anh thối mũi luôn hả?" Danny tung chiêu.
Nhưng có vẻ không xi nhê vì với Duy Mạnh: "Đấy! Mày cứ kể đi! Đằng nào anh cũng làm trò cười quen rồi. Mày đâu biết trước anh theo đuổi người ta, người ta phũ anh, anh quê biết bao nhiêu lần chứ? Nhiêu đây đã là gì."
"..." "Người ta" nào đó chột dạ nữa rồi.
"Chậc! Thôi mà anh. Anh Duy đã tới đây rồi, xin lỗi anh rồi, tỏ tình anh luôn rồi, anh còn giận gì nữa?"
"Mày trai thẳng mày không hiểu đâu."
1
"Ủa?"
"Mà mày cũng đi về đi, chuyện của gia đình người ta xen vào làm gì?"
"Thì em cũng không có định xen vô. Nhưng mà em lo cho anh đó. Anh Duy nói anh kêu đau gì đó, đau thì bỏ cái mền ra cho anh ấy coi, xem có cần gọi bác sĩ không."
"Chả cần! Không chết được."
"..."
"Mày đi về đi, nói nhiều thế."
"Thôi được, em sẽ về. Nhưng ít nhất á là anh cũng ra đây cho em coi cái đã, xem anh ổn không rồi em mới yên tâm về được chứ. Với lại em có mua đồ ăn cho hai anh nè, quá giờ cơm trưa rồi, ra ăn đi rồi dỗi gì dỗi tiếp."
"Không thèm! Mày với người ta ăn đi. Khỏi lo cho tao."
"Ơ kìa!"
"Cứ kệ tao! Hic..."
"..."
Danny cũng bắt đầu bất lực. Cậu im lặng nhìn cục chăn giận dỗi kia một hồi, trong đầu chợt nảy ra một ý.
Cậu vẫy vẫy Hồng Duy lại gần, thì thầm gì đó vào tai anh, xong mới quay ra nói với Duy Mạnh: "Thôi được, nếu anh không muốn ra đây nhìn anh Duy, không muốn nói chuyện với anh ấy nữa, thì để anh ấy đi về, em chăm anh nha."
"..."
"Nếu mà anh còn giận á, thì anh Duy