Chung Cư Bùng Binh

Chương 87


trước sau





Đình Quân bị đánh bất ngờ, không kịp phản ứng gì, cứ thế ngã lăn ra sàn. Khi gã chống tay ngồi dậy, từ khóe môi đã lập tức chảy ra một dòng máu đỏ.
1

"F*ck! Mày bị điên à thằng chó?!!" Đình Quân vừa đưa tay quệt vệt máu trên môi vừa lớn tiếng chửi. 
2

Trọng Đại nghe thấy liền cau mày, đi tới cho một cú đạp thẳng vào ngực hắn, ấn hắn nằm dính xuống sàn nhà, lạnh lùng nói: "Câm mồm! Mày không có tư cách chửi anh tao." 

Đình Quân ăn một đạp nhăn nhó cả mặt mày, thế nhưng khi nhìn rõ được Trọng Đại là ai, hắn lại bỗng nhiên bật cười: "Ồ! Tưởng ai? Ra là hot boy bỏ con đấy à? Đến chỗ em làm gì thế anh trai?"
1

Trọng Đại nghe gã nhắc tới chuyện này, lửa giận trong lòng càng bốc cao, bàn chân vốn vẫn đang giẫm trên ngực hắn giậm mạnh xuống một cái nữa, khiến Đình Quân không kìm được mà bật ra tiếng kêu cùng một tràng ho khan sù sụ: "Một là mày ngậm mồm vào, hai là tao sẽ cho mày vĩnh viễn không mở mồm ra được nữa luôn. Nghe chưa hả thằng khốn?"

Lần này, có lẽ là vì thực sự quá đau, Đình Quân không nói gì nữa. Sau khi Trọng Đại bỏ chân xuống, hắn chỉ đưa hai tay lên ôm ngực, ghiêng sang một bên co người lại tiếp tục ho.

Trọng Đại cho hắn một ánh mắt cảnh cáo rồi quay ra phía giường, tới bên cạnh chỗ Đình Trọng và Tiến Dũng.

Anh vừa cởi áo khoác ngoài ra trùm lên che đi phần thân trên lộ ra ngoài do áo sơ mi bị giật tung của cậu, sau đó đỡ cậu ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Trọng! Trọng! Em có sao không? Trọng ơi."

Đình Trọng nửa tỉnh nửa mê, tầm mắt lúc tỏ lúc mờ, nhưng vẫn đủ để cậu nhận ra người trước mặt mình lúc này là Tiến Dũng chứ không phải Đình Quân nữa, lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều: "Anh... anh bộ đội..." 

"Anh đây." Tiến Dũng đưa tay lau đi vệt nước mắt vừa lăn nơi đuôi mắt cậu, dịu giọng vỗ về: "Anh đây rồi, anh đến đưa Trọng về nhà. Trọng không cần sợ nữa nhé."

"Anh..." Đình Trọng không nói được gì, nhưng trong lòng thì vô cùng vô cùng cảm kích anh, hai tay vòng lên ôm lấy anh, nghẹn ngào muốn khóc.

Tiến Dũng cũng ôm lấy cơ thể vẫn còn đang khẽ run của cậu, dịu dàng xoa xoa lưng cậu: "Xin lỗi, anh đến muộn, để em bị bắt về đây rồi mới tới cứu. Anh xin lỗi." 

Đình Trọng khịt mũi, lắc đầu quầy quậy. Không muộn, anh và Trọng Đại đến đây đã là ân huệ quá lớn đối với cậu rồi.

"Chà, tình cảm ghê nhỉ."


Cảnh tượng vốn đang rất xúc động ấm áp, nhưng thoáng chốc đã bị phá tan bởi giọng nói mang đầy mùi thiếu đòn của Đình Quân, bấy giờ đã ngồi dậy được, đang tựa lưng vào chiếc tủ quần áo kê sát tường. Hắn nhếch môi cười, vết rách bên khóe môi lại tiếp tục chảy máu làm gã thoáng nhăn mày đôi chút, có điều ngay sau đó nét khả ố đã trở lại, hắn thậm chí còn chẳng thèm lau mà vươn lưỡi ra liếm vệt máu đỏ kia: "Này chú, có biết là trời đánh còn tránh miếng ăn không? Phá đám người ta như thế là bất lịch sự lắm đấy. Hay là chú muốn chơi cùng? Cũng được, tôi không ngại đâu. Món ngon có người ăn cùng mới vui mà.""
8

Câu nói của hắn, khiến cả Trọng Đại lẫn Tiến Dũng phải cau mày vì độ kinh tởm, còn Đình Trọng trong lòng Tiến Dũng thì lại thoáng rùng mình. 

"Im đi!" Tiến Dũng lớn tiếng quát Đình Quân, trong khi tay thì vẫn đang nhẹ vỗ vỗ lên lưng trấn an Đình Trọng: "Tao cấm mày nói những lời dơ bẩn đó về Trọng!"

Đáp lại, Đình Quân cười khẩy: "Ha! Thế cơ à? Đừng bảo với tôi là chú yêu đương nghiêm túc với bé hồ ly nhé. Anh ấy không thích như thế đâu. Già rồi, thông minh lên tí đi. Đã không được đẹp không có tiền còn vừa ngu vừa nhạt nhẽo, chẳng hiểu sao cũng lọt mắt bé hồ ly cho được."
4

"Đm cái thằng mất dạy này!"

Trước những lời chướng tai ấy, Tiến Dũng còn chưa phản ứng gì thì Trọng Đại đã nổi cáu trước. Cậu vốn biết Đình Quân nhân phẩm không ra gì, nhưng không ngờ lại thậm tệ đến mức này. Đã cưỡng ép Đình Trọng bạn cậu, còn dám buông lời sỉ nhục Tiến Dũng anh cậu. Hôm nay cậu không đánh hắn không được mà!

Nghĩ thế, Trọng Đại liền xắn tay áo đi tới định đập cho Đình Quân một trận. Tuy nhiên, Tiến Dũng bất ngờ đưa tay ra kéo cậu lại.

"Đại!" Anh nhìn cậu, lắc đầu ra hiệu không được đánh.

"Anh Dũng!" Trọng Đại rõ ràng bất mãn: "Anh không thấy nó nói năng ngứa đòn à? Để em đánh cho nó chừa đi!"

"Không." Đáp lại cậu, Tiến Dũng vẫn lắc đầu. 

"Ơ hay!" Trọng Đại tức muốn giậm chân.

Cứ tưởng anh định dĩ hòa vi quý, thế nhưng, ngay sau đó, Tiến Dũng đã đẩy Đình Trọng ra, nói: "Em đưa Trọng ra ngoài trước đi. Ở đây, để anh xử. Anh không muốn Trọng nhìn thấy."
5

Trọng Đại bừng tỉnh, lập tức hiểu ý anh. Cậu gật gật đầu, đỡ lấy Đình Trọng, dìu xuống khỏi giường: "Ok anh, nhanh nhanh nhé." Đoạn, cậu cùng Đình Trọng đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Trong phòng thoáng chốc chỉ còn Tiến Dũng và Đình Quân đối diện nhau, và dường như hắn lại định mở miệng nói gì đó. Chỉ là, Tiến Dũng sẽ không cho hắn cơ hội đó. Anh không nói không rằng, hầm hầm đi tới túm cổ áo lôi hắn từ dưới sàn lên, cho một cú đấm vào đúng chỗ vừa nãy khiến hắn còn chưa kịp đứng vững đã lại loạng choạng ngã nhào. Kế đó, không đợi gã phản ứng, anh tiếp tục bước đến vừa đấm vừa đá vừa đạp, liên hoàn tấn công không một phút giây ngưng nghỉ, dồn hết toàn bộ sức phẫn nộ của mình vào từng cú đánh, đánh cho Đình Quân không có cơ hội mà chống trả. Dẫu rằng hắn cũng thuộc dạng cao to lực lưỡng có rèn luyện, thể hình nhỉnh hơn cả Tiến Dũng, nhưng anh từng là lính đặc chủng, đem so ra thì rõ ràng vũ lực của Đình Quân không thể nào hơn, thậm chí còn xa mới bằng được anh. Cho nên, chỉ có thể nằm đó mà chịu đòn thôi. 

"F*ck! Đ*t con mẹ mày! Đừng có đánh nữa!!! A a a!!!" 
8

Đình Quân kêu gào muốn rách cổ họng giữa cơn mưa đòn giáng xuống từ Tiến Dũng.

Tiến Dũng sẽ nghe lời hắn sao?

Dĩ nhiên là không!

Anh chỉ tạm dừng vài giây để lôi hắn dậy, nghiến răng gằn từng chữ: "Tao đánh mày, là để trả thù cho Trọng." Ngay sau đó anh đã vung tay quăng hắn đập người vào tường, rồi lao tới đấm liên tiếp mấy cú vào bụng hắn, khiến hắn hộc cả máu mồm, ngã khuỵu xuống đất, không ngồi dậy nổi mà phải lồm cồm nửa bò nửa lết như một con chó què.

"Thằng... thằng chó... mày... mày dám đánh tao..." Đình Quân thở đứt quãng vì đau, mồ hôi túa ra đẫm trán, nhưng vẫn còn cứng miệng: "Tao... tao sẽ báo cảnh sát! Cho mày đi tù... A! F*ck!!!"

"Đi tù à? Ha!" Tiến Dũng cười khẩy, ánh mắt chứa đầy khinh miệt. Tuy nhiên, chỉ một tích tắc sau, lửa giận bùng lên, vẻ khinh miệt đổi ngoắt thành dữ tợn âm u như ma quỷ. Anh giơ chân đạp lên người hắn, nhìn hắn từ trên cao xuống, giọng nói lạnh lẽo tựa băng: "Báo đi, tao cho mày báo đấy, báo ngay bây giờ luôn cũng được. Nhưng tao nói cho mày biết, trước khi cảnh sát tới, tao sẽ đập mày chết trước."

"Mày dám?!!"

"Dám! Có cái đéo gì mà không dám? Bùi Tiến Dũng tao không giết người, nhưng súc vật thì thoải mái. Dù có vào tù tao cũng phải dạy cho mày một bài học, để mày học tới kiếp sau sống cho đàng hoàng. Hiểu chưa?"
2

Dứt lời, anh lại tiếp tục đánh.

Đình Quân lúc này hoảng sợ, thực sự là sợ lắm rồi! Hắn không ngờ cái tên mà hắn cho là hiền lành đần đụt như Tiến Dũng lại có thể khủng bố đến mức này. Mỗi một đòn anh giáng xuống người gã đều dồn sức hết mười phần, không hề nương tay, giống như anh muốn đánh chết hắn thật chứ không phải là dọa nạt. Trong một giây phút, Đình Quân đã nghĩ, tên này điên, điên thật rồi!
2

Đạo lý thông thường, người tỉnh thì sợ kẻ điên, nhưng kẻ điên lại sợ kẻ điên hơn.

Đình Quân bắt đầu run, run rẩy từ tận linh hồn. Hắn gào lên muốn Tiến Dũng dừng tay, thậm chí còn thốt ra những lời cầu xin đầy hèn hạ mà chỉ mới cách đây vài giây hắn không bao giờ nghĩ là mình sẽ nói. Chỉ là... có vẻ đã muộn. Tiến Dũng hoàn toàn không nghe hắn nói, vẫn cứ đấm đá liên hồi như một con thú say mồi, hơn nữa còn có xu hướng càng lúc càng tàn bạo và dã man hơn. Đình Quân đến thở cũng không thở nổi, sắp ngất lịm đến nơi rồi.

Đúng vào lúc hắn nghĩ mình sẽ phải về chầu ông bà thì may thay, tiếng Trọng Đại ngoài cửa đã vang lên, khiến Tiến Dũng ngừng tay trước khi cho một cú đạp vào thẳng giữa hai chân Đình Quân, làm hắn sợ muốn vỡ mật.

"Anh Dũng! Ra đây đi! Thằng Trọng... nó làm sao đây này!"


Tiến Dũng có thể không sợ trời không sợ đất không sợ cả cái chết, nhưng không thể không lo lắng cho Đình Trọng. Nghe Trọng Đại gọi, anh do dự mấy giây rồi cuối cùng quyết định dừng lại tại đây, buông tha cho Đình Quân bấy giờ đã bầm dập, nằm bẹp dưới sàn nhà như một miếng giẻ rách.

Tuy nhiên, trước khi đi, anh còn quay đầu lại chỉ vào mặt hắn, cảnh cáo: "Hôm nay tao tạm tha, nhưng nếu sau này còn để tao thấy mày làm gì Trọng nữa thì tao đảm bảo bàn thờ nhà mày sẽ có thêm một khung ảnh ngay đấy. Nhớ, Bùi Tiến Dũng này đã nói là làm!" 
7

Đình Quân nằm co quắp một chỗ mà thở dốc, nghe Tiến Dũng nói cũng không hé răng lấy nửa lời hay có bất cứ hành động gì để đáp trả, dẫu rằng từ thâm tâm hắn không phục, nhưng cả thể lực lẫn tinh thần đều chịu thua rồi, không còn chống cự nổi. Có lẽ sau đêm nay, cho tiền hắn cũng sẽ không dám tới gần Đình Trọng thêm một lần nào nữa.

Ở bên kia, Tiến Dũng sau khi ra ngoài thì thấy Đình Trọng đang bám lên người Trọng Đại, vươn tới như muốn

hôn nhưng bị đẩy ra. Chiếc áo anh khoác cho cậu thì đã sớm bị quăng xuống đất từ lâu.

Tiến Dũng lập tức cau mày, đi tới kéo cậu ra, vỗ vỗ vào mặt muốn cậu tỉnh táo lại: "Trọng! Trọng! Nghe anh nói không? Em sao vậy?" 

Đáp lại, Đình Trọng chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ "ưm" một tiếng như bất mãn rồi nhào tới ôm chầm lấy anh, há miệng cắn vào cổ anh một cái.

"Trọng!" Tiến Dũng giật bắn mình, vội vàng gỡ cậu ra: "Em tỉnh lại đi! Em làm sao thế? Trọng!"

Nhưng Đình Trọng như hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, vẫn cứ một hai muốn xáp tới anh.

Trọng Đại đứng bên cạnh nhìn mà nhăn mặt, đưa ra một dự đoán không mấy tốt đẹp: "Anh Dũng ơi, hình như... nó bị bỏ thuốc rồi."

"Bỏ thuốc?" Tiến Dũng tỏ vẻ khó hiểu: "Thuốc gì? Sao lại thành ra thế này?"

"Thuốc..." Trọng Đại nhất thời cứng họng, không biết giải thích ra sao. Cậu quên mất ông anh của cậu rất chậm hiểu trong mấy chuyện thế này: "Thì là thuốc... thuốc mà... mà kiểu mà... ấy ấy í! Mà uống vào xong nó... nó kiểu... ứm ứm... anh hiểu không?"
11

"???" Tiến Dũng vẫn đầy vẻ ngơ ngác. Cho đến khi Đình Trọng nhân lúc anh lơ là mà cắn vào cổ anh một cái nữa thì anh mới như bừng tỉnh. À! Thì ra là thuốc...
1

"Mẹ nó! Thằng chó đấy còn dám chơi trò đê tiện này nữa. Lúc thấy nó bế Trọng nhét vào xe em tưởng nó dùng thuốc mê..." Trọng Đại tức giận siết chặt nắm đấm. Tên khốn Đình Quân này!

Trái lại với cậu, Tiến Dũng lúc này tuy có giận nhưng lại lo lắng cho Đình Trọng nhiều hơn: "Vậy... bây giờ phải làm thế nào?"

Trọng Đại nhìn anh, nhìn Đình Trọng, đắn đo một hồi rồi nói: "Em cũng không biết... chắc là tắm nước lạnh... Nhưng mà thôi, đưa nó về nhà trước đã rồi tính. Ở đây không an toàn."

"Ừ." Tiến Dũng gật đầu đồng tình. 

Sau đó, anh cùng Trọng Đại chật vật nửa dìu nửa khiêng Đình Trọng xuống dưới, để cậu ngồi vào trong xe. Cả ba trở về khu chung cư Bùng Binh.

Vì tình trạng hiện tại của Đình Trọng khá là... nên thay vì Tiến Dũng lái xe thì Trọng Đại đã bị đẩy lên làm tài xế, để anh ở ghế sau cùng Đình Trọng. Cậu hiểu như vậy là tốt nhất cho cả ba người, nhưng ngặt nỗi là cậu không giỏi lái xe, bằng lái còn chưa có. Bởi thế, suốt một quãng đường về chung cư, cả ba đi trong nỗi thấp thỏm lo sợ. Người thì sợ cảnh sát giao thông vẫy lại, người thì sợ Đình Trọng mất kiểm soát... 
5

Đoạn đường vài kilomet mà chật vật đủ đường, mệt còn hơn đi đánh trận.
2

Khi về tới khu chung cư, đi thang máy lên đến tầng 13 rồi thì Trọng Đại lại chợt phát hiện mình bỏ quên điện thoại trong xe, nên cậu đã để Tiến Dũng đưa Đình Trọng về nhà, còn mình thì quay trở ngược xuống lấy máy. Trước đó, cậu dặn anh chỉ cần đưa về tới cửa, gọi Đức Chinh ra để cậu ấy lo cho Đình Trọng là được, anh tuyệt đối không được vào phòng cùng Đình Trọng. 

Tiến Dũng gật đầu ừ ừ, bản thân anh cũng biết tình hình bây giờ nếu anh ở gần Đình Trọng thì sẽ nguy hiểm.

Nhưng cuộc đời vốn luôn nhiều sự éo le...

Khi hai người đi tới cửa căn hộ 1301, Tiến Dũng đưa tay ấn chuông mà một hồi lâu vẫn không thấy Đức Chinh ra mở cửa. Anh không khỏi cau mày, chẳng lẽ cậu đi vắng rồi sao? Đưa tay thử vặn chốt, cửa lại không khóa... Tiến Dũng có chút khó hiểu, có điều cũng không có thời gian để mà chần chừ lâu, vì Đình Trọng đang dần có xu hướng muốn đu cả lên người anh mất rồi, chậm trễ thêm chút nữa e là bản thân anh sẽ mất kiểm soát theo cậu mất...

Chật vật đưa Đình Trọng vào tới trong phòng, đặt cậu nằm xuống giường, anh thở phào một hơi, quay lưng định đi vào nhà tắm mở nước cho cậu. 

Tuy nhiên, anh chỉ vừa đi được một bước, Đình Trọng trên giường đã bật dậy nhào tới kéo tay anh, tiếp tục muốn dán cả người lên người anh, không cho anh rời đi. 

Tiến Dũng bị cậu lôi đến ngã ngồi xuống. Ngay sau đó, bàn tay người kia đã lần xuống muốn cởi áo anh ra, khiến anh hoảng hồn vội đè tay cậu lại: "Trọng! Dừng lại! Không được! Em tỉnh lại đi! Trọng!"
4

"Ưm ~" Đáp lại anh là một tiếng rên khe khẽ mang mấy phần nũng nịu của cậu, thắp lên một ngọn lửa dần dần thiêu đốt lý trí anh... Sau đó, cậu còn cho một cú chí mạng hơn: "Anh Dũng ~ em muốn..."

Tiến Dũng khẽ nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, nắm tay siết chặt đến nổi cả gân xanh vì phải cố giữ cho bản thân không mất khống chế mà hùa theo cậu, khổ sở vô cùng: "Trọng! Buông anh ra..." Giọng nói bắt đầu khàn khàn, cho thấy rõ anh đang kìm nén đến mức nào.

"Ư ~" Đình Trọng ý thức mơ hồ, bị cơn nóng hừng hực trong cơ thể chi phối, nào còn tỉnh táo để mà biết mình đang làm gì nữa? 


Cậu không màng tới ngăn cản của anh, cố vươn người tới muốn ôm lấy anh. Một chân cậu còn chen vào giữa hai chân anh, khẽ cọ một cái. Tiến Dũng rùng mình, một thoáng lạc mất lý trí. Và chính trong một khoảnh khắc anh lơi lỏng kìm giữ ấy, Đình Trọng đã xáp tới cắn lên yết hầu của anh một cái.

Bùm!

Như có một quả bom vừa nổ giữa đại não, Tiến Dũng hoảng hốt đẩy mạnh cậu ra. Tuy thành công thoát khỏi cậu, nhưng lại khiến cậu đụng đầu vào thành giường. 

"A!" 


Đình Trọng nhăn mặt, kêu lên vì đau.

Tiến Dũng thấy thế lại lo, vội lao tới đỡ cậu: "Trọng! Em có sao không? Anh xin lỗi anh xin lỗi! Anh không cố ý!"

"Hức..." Đình Trọng bật ra một tiếng nức nở nhỏ vụn, như sắp khóc tới nơi.

Tiến Dũng xót vô cùng, ôm cậu vào lòng mà vỗ về: "Anh xin lỗi mà! Đừng khóc, Trọng đừng khóc. Ngoan. Là tại anh không để ý, làm em đau. Anh xin lỗi."

"Hức... Bồ Dũng ~" Đình Trọng đưa tay ôm lại anh rồi bỗng nhỏ giọng gọi một tiếng, xưng hô chưa bao giờ cậu dùng với anh, khiến Tiến Dũng thoáng chốc điếng người: "Em nóng..." Cậu thì thầm như vậy, sau đó liền đẩy anh ngã xuống giường, bản thân ngồi trên đùi anh rồi tự lột phăng luôn chiếc áo sơ mi đã đứt hết cúc.
1

Cả phần thân trên trắng trẻo mướt mát hiện ra trước mắt Tiến Dũng, như muốn đập tan chút ý chí ít ỏi còn sót lại nơi anh.

Cậu... sao lại quyến rũ thế này? 

Chết rồi! Anh không chịu nổi!
6

Máu nóng toàn thân trào ngược, Tiến Dũng có cảm giác mình sắp phun máu mũi tới nơi. Lý trí giãy giụa kêu gào anh phải phản kháng, không được để chuyện đi quá xa. Cậu như vậy chỉ là do tác dụng của thuốc, anh không thể lợi dụng mà làm điều đó... dù rằng anh cũng muốn... nhưng phải là sau khi hai người trở thành người yêu, hoặc ít nhất là đôi bên đồng thuận, trong tình trạng cậu hoàn toàn tỉnh táo.

Anh vừa đánh Đình Quân một trận, tự bản thân không thể lại cầm thú như hắn được.

Vì thế, ngay khi Đình Trọng đè xuống định hôn anh thì Tiến Dũng đã đưa tay lên đẩy cậu, định sẽ lật ngược lại rồi vùng ra, cố gắng lôi cậu vào phòng tắm. 

Nhưng, anh chỉ mới vừa chạm tay lên người cậu thì đèn bỗng nhiên tắt phụt, không gian chớp mắt chìm vào bóng tối đen kịt giơ bàn tay trước mặt cũng không thấy rõ.

Mất điện ư?

Chết tiệt! Sao lại mất điện vào lúc này?

"A! Trọng!"

Một tích tắc không kịp đẩy, Đình Trọng đã áp tới, hôn lên môi anh, một nụ hôn nồng nhiệt, nóng bỏng, vội vã: "Ưm."

Cảm giác ngọt ngào mềm mại ấy, cùng xúc cảm khi những ngón tay cậu luồn xuống du tẩu trên người anh, trong bóng tối lại càng tăng lên gấp bội. Tia lý trí cuối cùng của Tiến Dũng vụt tắt y như nguồn ánh sáng trong phòng vừa rồi. 

Đầu óc trở nên trống rỗng, anh bắt đầu đón ý đáp lại cậu, thậm chí còn dần dần giành lấy thế chủ động. 

Trong giây phút này, ngoài bảo bối nhỏ trong lòng ra, anh không nghĩ được gì khác nữa.

Cậu đã câu mất sự tỉnh táo cùng nghị lực của anh rồi.

Cả hai quấn lấy nhau giữa màn đêm cháy bỏng. Và có lẽ chẳng ai còn đủ tỉnh táo để nghĩ rằng sau đêm nay, mối quan hệ giữa hai người họ sẽ bị đẩy sang một hướng hoàn toàn khác... 
2



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện