Thu Vũ Hinh mỉm cười: "Đương nhiên là chuyện tốt. Ta mới nhận được tin tức, sau học kỳ này, học viện hồn sư sơ cấp Thiên La sẽ xây dựng Lớp thiếu niên năng động, tuyển chọn tất cả những học viên ưu tú."
Lam Hiên Vũ kinh ngạc nói: "Lớp thiếu niên năng động là cái gì?"
Thu Vũ Hinh nói: "Chính là lựa chọn một ít đệ tử học giỏi nhiều mặt lại có tiềm chất để tạo thành một lớp đặc thù, lớp này sẽ không dựa theo dạy học đại cương mà là dạy học vượt mức quy định, sẽ do những lão sư ưu tú nhất bổn viện đến dạy bảo, cho nên cũng có thể xưng là lớp thiên tài. Tiêu chuẩn chiêu sinh của lớp thiên tài này là dưới mười tuổi, từ tất cả phân viện đề cử, nhưng sau khi tiến hành khảo hạch thì một, hai đệ tử năm thứ ba của chúng ta đều có cơ hội báo danh.
Ngươi mới tám tuổi, vừa vặn phù hợp. Đến lúc đó, khảo hạch là tổng hợp tố chất, nếu có thể thi được thì gần như liền xác định tương lai có thể cử đi học tại học viện cao cấp Thiên La, hơn nữa ngươi còn có ưu thế trên số tuổi, tương lai không thể hạn lượng. Cho nên ngày nghỉ này ngươi nhất định không thể lơ đãng, phải tu luyện cho thật tốt. Lúc khảo hạch phải thể hiện ra tố chất tổng hợp của bản thân, một khi được trúng tuyển cũng là khó lường rồi, lúc đó chính lão sư cũng phải hâm mộ đấy."
"Lớp thiếu niên năng động! Cám ơn Thu lão sư, ta có thể nói cho mẹ biết không?" Lam Hiên Vũ hỏi.
"Đương nhiên có thể a, còn cần nàng giúp ngươi chuẩn bị nhiều. Dù sao ngươi cũng phải nhớ kỹ, điều kiện bản thân càng tốt thì càng có cơ hội. Học viện chúng ta chỉ có mười cái danh sách đề cử, lớp chúng ta ta đề cử ngươi. Cố gắng lên!"
"Cảm ơn Thu lão sư, ta nhất định sẽ cố gắng." Lam Hiên Vũ dùng sức gật gật đầu.
Sau khi trải qua một ít chuyện, tốc độ phát triển của hắn đã nhanh hơn trước kia nhiều lắm. Hơn nữa, hắn cũng đã tìm được ý nghĩa của việc cố gắng tu luyện. Vô luận là Na Na lão sư hay mẹ hắn cũng đều là động lực giúp hắn cố gắng tu luyện.
Thu Vũ Hinh vui mừng gật gật đầu: "Tốt, vậy ngươi mau trở về đi thôi."
Ra khỏi phòng học, trong đầu Lam Hiên Vũ vẫn còn quanh quẩn mấy chữ "Lớp thiếu niên năng động" này. Đúng lúc này, một thanh âm vang lên bên tai hắn.
"Lam Hiên Vũ."
Nghe có người gọi hắn, Lam Hiên Vũ vội vàng quay lại nhìn. Hắn kinh ngạc phát hiện, người gọi mình không phải ai khác, lúc trước không chỉ một lần muốn khi dễ mình, thập phần cường thế Diệp Linh Đồng.
"Diệp Linh Đồng? Ngươi đã trở về?" Lam Hiên Vũ kinh ngạc mà nhìn nàng.
Diệp Linh Đồng khẽ cắn bờ môi, nàng khẽ gật đầu mà nhìn Lam Hiên Vũ.
So với mấy tháng trước, mặt nàng đã trở nên xám hơn một chút, đôi mắt tựa hồ cũng không còn được sáng ngời như trước.
"Ta tới tìm ngươi." Diệp Linh Đồng bước tới trước mặt Lam Hiên Vũ.
"Tìm ta làm gì?" Lam Hiên Vũ có chút tò mò mà hỏi.
Diệp Linh Đồng mím môi: "Ta đến nói cho ngươi, ta nhất định sẽ tìm được biện pháp đánh bại ngươi, nhất định sẽ thắng ngươi đấy."
Lam Hiên Vũ cau mày: "Còn có chuyện khác không? Không có thì ta đi."
Diệp Linh Đồng tựa hồ có chút tức giận: " Làm sao ngươi cũng không thèm hỏi xem mấy tháng này ta đi nơi nào? Ngươi thật đáng ghét mà!"
Lam Hiên Vũ tức giận nói: "Hai chúng ta là ai chán ghét ai? Mỗi lần cũng đều là ngươi tới trêu chọc ta, ngươi mới đáng ghét đấy. Ngươi đã đi đâu thì có liên quan gì tới ta? Ta muốn về nhà." Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng hắn nhanh chóng rời đi, Diệp Linh Đồng đột nhiên cảm thấy sống mũi đau xót, nước mắt liền chảy xuống. Mấy tháng này, nàng thật sự rất không vui a!
Thật ra thì nàng cũng chẳng đi được đâu cả, vẫn luôn ở trong nhà. Trong nhà lại có rất nhiều người ngoài, họ bảo là muốn bảo hộ nàng cùng mẹ. Mà mấy tháng này, ba nàng vẫn không có trở về.
Thẳng đến ngày hôm qua, cái gọi là "Bảo hộ" này mới chấm dứt, rốt cuộc ba nàng cũng đã trở về. Thế nhưng từ sắc mặt của ba, nàng nhìn thấy là sự mỏi mệt cực độ.
Trọng yếu hơn là, quân hàm của ba nàng đã thay đổi. Nàng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mẹ ôm chặt ba mà khóc.
Hôm nay, rốt cuộc nàng đã có thể tới học viện, chính nàng cũng không rõ là vì cái gì mà trước tiên lại tới tìm Lam Hiên Vũ, nói nói như vậy. Trong tiềm thức, nàng chỉ muốn muốn tìm một người thổ lộ hết, muốn nói với hắn rằng mấy tháng này mình không vui tới cỡ nào. Thế nhưng tính tình quật cường lại làm nàng nói muốn đánh bại hắn, sau đó, người kia lại cứ như vậy rời đi. Ta làm cho người ta chán ghét như vậy sao?
Nếu để cho Lam Hiên Vũ nghe được câu hỏi này của Diệp Linh Đồng, vậy hắn nhất định sẽ không chút do dự mà
trả lời nàng: Đúng vậy. Hắn đúng là không thích Diệp Linh Đồng đấy, chính xác mà nói thì hắn không thích người có tính cách cường thế như vậy.
Vô luận là Lam Tiêu, Nam Trừng, hay là Na Na lão sư, mỗi người đều rất ôn hòa với hắn. Ở cùng bọn họ, Lam Hiên Vũ luôn rất vui vẻ. Không thể nghi ngờ Diệp Linh Đồng là không giống người thường, thế nhưng Lam Hiên Vũ cũng không thích loại không giống người thường này a!
"Lam Hiên Vũ, ngươi chờ đó cho ta! Ta không để yên cho ngươi!"
"Linh Đồng, cuối cùng ngươi cũng đã trở về. Mọi chuyện trong nhà đều tốt chứ? Đúng rồi, có việc này Cung lão sư muốn nói cho ngươi, sau học kỳ, bổn viện muốn tạo ra một cái Lớp thiếu niên năng động... Danh ngạch thập phần có hạn, ta nghe nói ban nhất đề cử Lam Hiên Vũ..."
Lam Hiên Vũ cũng không biết rằng trong chút bất tri bất giác mình lại một lần nữa đắc tội Diệp Linh Đồng, một người chưa bao giờ chiến thắng qua hắn, mà trên thực tế, rõ ràng nàng là một đối thủ mạnh hơn hắn.
"Mẹ, con đã về rồi!" Lam Hiên Vũ vừa vào cửa liền theo thói quen mà kêu lên. Hôm nay là ngày nghỉ của Nam Trừng nên hẳn là nàng đang ở nhà. Nhưng tiếng kêu này của hắn lại không được đáp lại.
Lam Hiên Vũ lập tức trở nên khẩn trương, hắn sợ nhất là mẹ cũng như Na Na lão sư, cứ như vậy không chào mà đi. Hắn vội vàng chạy đến phòng của ba mẹ, hắn phát hiện Nam Trừng đang ngồi bên giường ngẩn người mà nhìn chiếc hồn đạo thông tin.
"Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Làm sao không trả lời con a?" Lam Hiên Vũ vội vàng chạy tới, chui vào trong ngực Nam Trừng.
Thấy nhi tử, vẻ mặt ngây ngẩn của Nam Trừng cuối cùng cũng lộ ra dáng tươi cười, nàng nhẹ nhàng mà xoa lên Lam Hiên Vũ, lẩm bẩm: "Mẹ đang nghĩ, ba của con đúng là không có lương tâm đấy, như thế nào còn không có đánh hồn đạo thông tin về? Đã năm mươi ngày không có tin tức rồi đây.
"Mẹ nhớ ba sao?" Lam Hiên Vũ chớp chớp đôi mắt to.
"Ừm." Thật sự là tưởng niêm trong nội tâm nàng đã quá cường liệt.
"Không thể gọi tới cho ba sao?" Lam Hiên Vũ hỏi.
Nam Trừng nói: "Trong Vũ Trụ, tín hiệu là không ổn định, còn phải trung chuyển qua vệ tinh phụ cận lỗ đen, chúng ta chỉ có thể chờ ba gọi tới, nhưng không có biện pháp chủ động liên hệ đấy."
"A." Lam Hiên Vũ nói, "Mẹ, con cũng nhớ ba, nhưng chúng ta cũng không có biện pháp a! Mẹ, con đói bụng."
Trong mọi tâm Nam Trừng thầm than một tiếng, nàng ôm lấy nhi tử, hôn nắm một cái mà nói: "Ngươi nặng hơn rồi nha, mẹ sắp không ôm nổi ngươi rồi. Được rồi, mẹ đi nấu cơm."
"Mẹ vạn tuế!" Lam Hiên Vũ hoan hô một tiếng.
Nam Trừng cười đứng người lên, may mắn là vẫn còn có nhi tử tại bên người a! Nàng cảm thấy rất may mắn vì lúc trước nuôi nấng cái hài tử trứng sinh này, vô luận lúc nào, chỉ cần Lam Hiên Vũ bên người nàng thì nàng cũng luôn có thể vui vẻ đấy. Ngay khi nàng chuẩn bị bước vào phòng bếp thì đột nhiên, hồn đạo thông tin trên tay vang lên. Nam Trừng vô thức mà nhìn lại, thứ nàng thấy là một chuỗi số dài. Cái này là...Nàng không thể chờ đợi được mà tiếp thông thư từ qua lại: "Ta là Nam Trừng."
Bên kia vốn là truyền đến âm thanh sàn sạt, một lát sau, một âm thanh nàng vô cùng quen thuộc truyền tới.
"Nam Trừng, thật tốt quá, cuối cùng cũng liên hệ với ngươi rồi."
Là hắn, thật đúng là hắn rồi a!
Nam Trừng thiếu chút nữa bại liệt trên giường, sau một khắc, nàng liền không nhịn được mà kêu lên: "Ngươi còn biết gọi về sao! Ngươi còn biết sao! Năm mươi ngày rồi, đã năm mươi ngày rồi. Ngươi có biết ta sốt ruột thế nào không? Ngươi, ngươi lúc nào mới có thể trở về? Ta cùng Hiên Vũ đều rất nhớ ngươi a...."
Nước mắt bị đè nén nhiều ngày rốt cuộc đã không khống chế được mà chảy ra, tay nàng cũng đã có chút run rẩy."Đừng khóc, đừng khóc, đều là ta không tốt, là ta không tốt." Lam Tiêu thanh âm từ bên kia truyền đến, cũng hơi mang theo vài phần nghẹn ngào.