“Ầm ầm ầm ầm!!”
Nổ vang âm thanh liên hồi xuất hiện, chỉ thấy cả căn phòng đều đã bị năm đòn đánh kinh khủng kia làm chia năm xẻ bảy.
Điều kỳ lạ là không giạn xung quanh như được thứ gì đó bao phủ, dù là đòn tấn công của Đế Vướng sát thủ kia cũng chỉ làm không gian xung quanh hơi rung chuyển.
Cả năm người vừa tung chiêu chưa hào hứng được bao lâu thì đã trợn trắng mắt ra.
Bọn họ thấy được điều gì?
Chỉ thấy năm chiêu kinh khủng đánh xuống nhưng lại xuyên qua người Lục Dạ mà không để lại chút thương tích nào, thân ảnh Lục Dạ vẫn hoàn hảo không có chút ảnh hưởng nào đứng trên đống đổ nát của căn phòng.
“Mau….mau giết hắn!”Đan Hào nhìn thấy cảnh này liền kinh hãi quá đổi, giờ hắn mới biết vì sao phụ thân lại cấm mình không nên tự tiện truy sát Lục Dạ.
Dù vậy đã phóng lao thì phải theo đến cùng, không còn con đường nào khác.
“Ha, kiệp sao?”Âm thanh giểu cợt vang vọng bên tai của từng người, Lục Dạ chớp mắt liền lấy một tốc độ kinh khủng xuất hiện ngay bên cạnh ba tên Thiên Tôn.
“Phập phập!!”
Hai tiếng da thịt bị xuyên thủng vang lên, chỉ thấy song thủ của hắn hóa thành trảo phủ lên một lớp lực lượng màu tím đậm, dễ dàng xuyên thủng lồng ngực bóp nát trái tim hai tên Thiên Tôn.
“Không được!”Tên Thiên Tôn còn lại liền kiệp phản ứng, hắn sợ đến muốn đái ra quần, cấp tốc định tránh xa Lục Dạ.
“Ngươi trốn được sao?”
“Vĩnh Hồn Kỹ-Tru Tâm Hồn Kiếm!”
Nhưng việc đã quá muộn, tên Thiên Tôn chưa kiệp di chuyển dù chỉ là một bước thì hai mắt hắn đã mất đi tiêu cự, hai tai mắt mũi miệng đều đồng loạt cuồng huyết phun ra.
Bên tai hắn vẫn còn là tiếng thì thầm tới sau cái chết bất ngờ mà đau đớn.
“Đây đây……”
“Hừm, tuy vẫn không quá cân bằng nhưng 3vs1 vẫn là đỡ hơn một chút!”
Trong khi tên Đan Hào kia còn đang kinh hãi lắp bắp thì Lục Dạ lại hơi nuối tiếc nhìn Tú bà bà cùng tên sát thủ Đế Vương kia đã vào thủ thế cảnh giác nhìn hắn.
“Này này, không phải ngươi lúc nãy còn rất thong thả hay sao?”
“Có dám tới đánh với bổn đại gia một trận?!”
Lục Dạ cười lớn nhìn Đan Hào đang run rẩy sợ hãi kia, cuối cùng tên này vẫn là loại não tàn tưởng mình thông minh cuối cùng lại là kẻ ngu dốt nhất.
Nhưng cũng không thể trách hắn dù sao danh tiếng từ trước đến giờ của Lục Dạ là giết chết Thiên Tôn cùng Đế Tôn, nhưng là nhờ vào vũ khí nên việc đem theo một Đế Giả cùng Đế Vương và ba Thiên Tôn là đã rất mạnh.
Đừng hỏi Lục Dạ vì sao dễ dàng giết chết 3 tên Thiên Tôn kia như vậy, không giống Hắc Long là Thú Tận Thế.
Ba tên này cũng chỉ là hơi mạnh trong hàng ngũ Thiên Tôn mà thôi, với tốc độ của Lục Dạ khi kích hoạt Cực Tốc Thể Động thì Thiên Tôn muốn bắt kiệp là chuyện viễn vong.
“Giết…..giết hắn cho ta.
Nhanh lên, phụ thân ta sắp tới đây rồi!”
Đan Hào kinh hoảng gào thét ra lệnh cho hai vị Tiên Đế, trước khi dẫn dụ Lục Dạ.
Hắn đã cho người đi thông báo với phụ thân vì nghỉ rằng nếu mình bắt được Lục Dạ thì sẽ được phụ thân coi trong hơn nữa, ai ngờ hành động này lại coi như tấm phao bập bềnh cứu mạng hắn.
Tú bà bà cùng tên sát thủ kia khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, một phần là do giọng điệu ra lệnh của Đan Hào, một phần là vì chính hai người cũng không thể bắt kiệp tốc độ khi nãy của Lục Dạ.
Giết chết 3 Thiên Tôn trong chớp mắt đối với Đế giả là việc đơn giản, nhưng đón đỡ cả năm đòn công kích cùng một lúc như khi nãy mà không hề xây xước gì lại là việc hư cấu.
“Chúng ta kết hợp vây giết hắn, bổn tọa không tin hắn có thể dùng chiêu thức quỷ dị kia nhiều lần!”Tên sát thủ Đế Vương căn răng gắn từng chữ nói, hắn ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lục Dạ cảnh giác vô cùng.
Tú bà bà cũng gật đầu lập tức, danh tiếng của Lục Dạ hiện giờ không ai không biết.
Dù không có bao nhiêu bằng chứng xác thực, nhưng chính người tạo ra Thiên Kiêu Bảng là cao tầng của Vạn Giới Các đã cho Lục Dạ đứng thứ 5 trên đó thì nhất định không thể đơn giản.
Chỉ có thể trách bọn họ quá ngu khi nghe lời của tên Đan Hào kia.
“Chà, các vị muốn chơi hội đồng sao?”
“Vậy thì để ta cho trận chiến này thêm cân bằng một chút nữa nhé!”
Lục Dạ lúc này chợt nói ra như vậy một câu, hai tay hắn nhanh chống kết một cái ấn ký rồi vỗ tay một cái.
Nhất thời sắc mặt của cả ba người liền biến sắc, nhưng họ muốn dừng lại Lục Dạ thì đã quá trễ.
“Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ-Nam Chi Chu Tước: Hỏa Vực Vô Nguyên!”
“Tam Đế Thiên Huyền Biến-Đệ Nhất Đế: Bạo Ngược Chi Vương!”
Không gian xung quanh được Như Nguyệt Luân Ý Ngọc bao phủ giờ tràn ngập trong biển lửa được tạo nên bởi hai loại dị hỏa, Diệt Thế Hắc Viêm cùng Nhật Thiên Phần Viêm khiến không gian hòa lẫn giữa hai màu sắc nóng rực hắc cùng kim!
Chưa dừng lại ở đó, Tú bà bà cùng sát thủ áo đen còn cảm giác một khí tức bạo ngược cả thiên địa nặng nề đổ bộ lên cơ thể mình khiến tên sát thủ sức mạnh giảm đi 1 thành, Tú bà bà thì giảm đi 2 thành.
Đan Hào là tồi tệ nhất, hắn trức tiếp bị sát khí đè bẹp trước mặt hắn như hiện lên khung cảnh biển máu nuối xương tấn công thẳng vào linh hồn khiến hắn hai tai rỉ ra từng giọt máu.
Thân thể bị đè bẹp muốn di chuyển ngón tay cũng không thể.
“Giết hắn lập tức!”
Tên sát thủ áo đen biến sắc, hắn ngay lập tức gầm lên dẫn đầu với tốc độ chớp mắt liền xuất hiện sau lưng Lục Dạ.
Hai tay hắn cầm một thanh chủy thủ được bao phủ bởi nồng đậm Đế Lực mạnh bạo vung xuống nhắm vào gáy của Lục Dạ.
Tú bà bà cũng không chậm trễ liền lao đến trước mặt Lục Dạ tung ra một chưởng Đế Lực.
Hai vị Tiên Đế hai mặt giáp công, tình cảnh này dù là bất cứ thiên tài nào trên Thiên Kiêu Bảng dù là top đầu cũng phải lành ít giữ nhiều.
“Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ-Bắc Chi Huyền Vũ: Bách Lực Quy Linh Quyền!”
“Haha!”
Nhưng dù vậy, Lục Dạ lại như tên điên không thèm để ý.
Một quyền ẩn chứa hư thức vung mạnh nhắm thằng vào Tú bà bà, máy gia tốc thể hạt chớp mắt hoạt động kịch liệt gia tăng sức mạnh của hắn lên gấp 10 lần.
“Phóc!”
“Ầm!”
Nắm đấm xuyên thủng bụng của Tú bà bà tạo thành một cái động máu cùng xương cốt bị nghiền nát.
Tú bà bà hai mắt trợn trắng, miệng phun máu tươi văng ra xa chết liền tại chỗ, đáng lẽ bà đã dù Đế Lực bao phủ toàn thân nhưng Lục Dạ lại sở hữu khả năng đánh vở năng lượng!
“Haha, tiểu tử ngu ngốc.
Chết đi!!”
Tên sát thủ Đế Vương thấy Lục Dạ hoàn toàn không để tâm sau lưng mình liền như được mùa mà cười lớn.
Chủy thủ trong tay hắn hung hăng đâm xuống.
Nhưng Lục Dạ là ngươi thật sự bất cẩn như vậy sao?
Câu trả lời tất nhiên là không!!
“Thái Dương Chủ Quyền-Chòm Sư Tử!”
Theo tiếng lẩm bẩm trong ý thức của Lục Dạ, chỉ thấy một vầng thái dương màu trắng bạc liền xuất hiện bao phủ lấy toàn thân hắn.
Vầng thái dương ấy mang theo vận mệnh “Không Thể Bị Xuyên Thủng” liền va chạm với chủy thủ kia.
“Ken két…….”
Chỉ thấy chủy thủ sắc bén mang theo vô tận Đế Lực bá đạo mà xuống, nhưng thây vì xuyên thủng qua gáy của Lục Dạ và giết chết hắn.
Chủy thủ kia như gặp được một tấm sắt cứng rắn vô đối, nó phát ra tiếng kim loại ma sát rồi trượt sang một bên.
“Tiếc quá nhỉ?”
“Khô…..”
“Thái Dương Chủ Quyền-Con Giáp Thìn!”
“Vĩnh Hồn Kỹ-Khống Hồn Thiên Tỏa+Tru Tâm Hồn Kiếm!”
Âm thanh trêu cợt như tử thần trêu đùa sâu kiến yếu ớt sinh mệnh bất chợt vang lên bên tai tên sát thủ Đế Vương.
Tên sát thủ biến sắt, dùng hết sức bình sinh định một đâm nữa về phía Lục Dạ nhưng dù với tốc độ nhanh hơn ánh sáng cả vạn lần vẫn là không kiệp với nhân vật chính.
Thái Dương trắng bạc mang theo vận mệnh “Cường Hóa Linh Cách” liền hiện lên nhập vào Lục Dạ thân thể, chớp mắt Lục Dạ sức mạnh toàn diện liền theo cấp số nhân tăng vọt.
Ngay cả Hồn Lực cũng không ngoại lệ!
Vô số Hồn Lực như thủy triều cuồng cuộng tuông trào mà ra hóa thành vô số dây xích vô hình khóa chặt tên sát thủ Đế Vương kia.
Hồn Lực khổng lồ còn lại thì hóa thành vô vàng tiểu kiếm xỏ xuyên qua nguyên hồn của tên sát thủ khiến hắn dù không lập tức chết nhưng phải chịu đâu đớn như thiên tru vạn quả!
“Ahhh!!!!!”
Tiếng la hét thảm thiết của Đế Vương khiến không gian kịch chấn, Đan Hào đang nằm bẹp trên mặt đất cũng là thân thể giật mình bên dưới một luồng nước ấm liền không nhịn được hoảng sợ tuông ra.
Hắn đường đường Đế Tử và là thiếu cốc chủ của Đan Viêm Cốc, bị dọa sợ đến đái ra quần.
“Giết…..giết ta đi!!”
Tên sát thủ hai mắt tràn đầy tơ máu liên tục chảy ra máu tươi, hắn muốn vùng vẩy thoát ra thì những sợi xích kia như thiên tỏa giáng xuống càng siết chặt lại linh hồn đã từ lâu ngàn vạn lỗ thủng của hắn.
“Nói ta biết, tại sao các ngươi lại muốn giết bổn đại gia?”
Lục Dạ ngồi xổm xuống đưa tay giật phanh áo choàng của tên sát thủ ra.
Hắn nắm chặt tóc của tên sát thủ Đế Vương cảnh kia mà không chút ngần ngại hay sợ hãi, hai mắt hắn lạnh lẽo cùng hứng thú vô cùng tra hỏi.
“Ngươi…..đừng hòng……biết……ahhh!!!”
Dù chịu cơn đau kinh khủng tới từ những sợi xích linh hồn kia nhưng tên sát thủ không hổ là lão làng trong nghề, dù bị như vậy vẫn không hó hé nữa lời.
“Vậy sao?”
“Dù sao thì ta cũng đâu cần ngươi nói!”
Lục Dạ không như tưởng tượng của tên sát thủ khó chịu vì không biết được sự thật.
Thây vào đó hắn lại nở nụ cười như ma quỷ khiến tên sát thủ có một cảm giác ớn lạnh như đang đối mặt với điều kinh khủng nào đó.
“Đoạt Thiên Quyết!”
Lục Dạ đưa tay đặt lên khuôn mặt tràn đầy huyết dịch đang ngơ ngác cùng nhăn nheo vì đâu đớn của tên sát