“Ầm!”Tiếng thân thể thiếu niên va chạm với mặt đất ầm vang, nhưng thiếu niên lại không chút nào bận tâm mặt đất dơ bẩn.
Hắn giờ mới có thể nhìn rõ ràng hình dạng của nữ nhân.
Nàng vẫn là mái tóc đỏ rực như hỏa diệm dài đến tận thắt lưng, đôi mắt sáng lóng lánh ngập nước chứa đầy đều là nhớ nhung cùng kích động khi nhìn lấy Lục Dạ.
Nếu có gì khác với trước thì chắc là khí chất của nàng, nếu lúc trước là thiếu nữ ngây thơ thanh xuân tịnh thì trải qua vô số tuế nguyệt giờ đây nàng đã là nữ nhân đầy vận vị quyến rủ chín muồi.
“Uyển….ưm….”
Lục Dạ nhìn nữ nhân thì đã ngay lặp tức nhận ra nàng không ai khác chính là Phượng Uyển Thanh, hắn mở miệng nói nói gì đó thì ngay lặp tức đã bị nữ nhân cánh môi mềm mại chặn lại.
Hai mắt Lục Dạ trợn tròn, đầu óc có phần quay cuồng.
Tầm nhìn về không rồi, hắn chưa thi lấy giấy lái máy bay mà đã phải làm phi công rồi sao?~
Nhưng rất nhanh lòng háo thắng của hắn liền nổi lên, hừ hừ ngươi muốn chơi với bổn đại gia? Oke luôn!~
Thế là Lục Dạ liền chuyển từ bị động sang chủ động, chiếc lưỡi của hắn điêu luyện quấn quít lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của Phượng Uyển Thanh.
Nàng tuy là hung hăng như thế hôn hắn nhưng dưa theo động tác hôn không ra hôn chạm không ra chạm kia của nàng.
Lục Dạ liền 99% xác định nàng thế nhưng là còn xử nữ, chưa trải sự đời a~.
Nhất thời ánh mắt của hắn liền chuyển thành ngàn vạn ôn nhu cùng tự trách.
Bàn tay thon gầy nhưng vô cùng săn chắc của Lục Dạ vươn ra vuốt ve tấm lưng của nữ nhân khiến nàng chợt run lên.
Đối với hắn thì chỉ là chia tay nàng vài canh giờ, vài ngày nhưng đối với Phượng Uyển Thanh đã là vật đổi sao dời, tuế nguyệt thoi đưa không biết bao nhiêu năm tháng chỉ để nhớ về một người!
Phượng Uyển Thanh thấy Lục Dạ ôn nhu như thế nhìn mình, cơ thể cũng là một trận run rẩy.
Dù trong thâm tâm là kích động cùng hạnh phúc vui vẻ nhưng nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, răng ngà khẽ cắn.
“Tch!”
Lục Dạ bị Phượng Uyển Thanh căn khiến cho khóe môi chảy ra máu tươi, tuy trong chớp mắt đã khôi phục nhưng Lục Dạ ánh mắt đảo một vòng như nghĩ ra kế hoạch gì đó liền khẽ rên rỉ đau đớn một tiếng
“Ngươi…..ngươi không sao chứ?”Phượng Uyển Thanh rời khỏi môi Lục Dạ nhìn hắn hơi lo lắng hỏi.
“Nha, bổn đại gia không sao? Ngươi chỉ cần hôn ta một cái là đảm bảo bổn đại gia hết đau thôi!”Lục Dạ cười như không cười mà nhìn lấy Phượng Uyển Thanh có phần trêu ghẹo nói.
Phượng Uyển Thanh nhìn bản mặt muốn ăn đòn của Lục Dạ làm sao còn không biết mình bị hắn trêu đùa, thế là nàng liền cả khuôn mặt giận đến đỏ bừng song quyền yếu ớt không bằng mèo cào nện vào ngực hắn.
“Ngươi dám đùa ta!”
Lục Dạ cũng không phản kháng gì, hắn vẫn nằm im không động đậy mà chỉ âm thầm quan sát biểu cảm của Phượng Uyển Thanh.
Chỉ thấy nàng lúc đầu từ tức giận đỏ bừng mặt liên tục nên ngực hắn đến một hồi thì bất chợt dừng lại cúi gầm mặt xuống.
Tuy nàng đã cúi đầu thấp hết mức khiến Lục Dạ không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng nhưng hắn vẫn nhìn thấy và cảm nhận được những giọt lệ nóng liên tục rơi xuống ngực mình.
“Uyển Thanh ta……”
“Tại sao ngươi lại rời đi?”
“Ta…..”
Không khí như đông cứng lại trước câu hỏi của nữ nhân, Lục Dạ cũng không biết phải nói với nàng như thế nào.
Ngay khi hắn còn đang định nói gì đó thì Phượng Uyển Thanh lại lần nữa liên tục đánh vào ngực hắn.
“Tên ngốc…..tên đáng ghét…..Ngươi rời đi mà không để lại một lời nào!”
“Ngươi có biết….ta……hức…..ta…..”
Nói đến đây Phượng Uyển Thanh đã không kìm được ngàn lệ tuôn rơi, nàng gục đầu xuống lòng ngực Lục Dạ mà nức nở không ra lời.
Lục Dạ không biết nói gì, chỉ đành đưa tay khẽ vuốt ve lấy mái tóc đỏ rực mượt mà nay đã hơi rối loạn của nàng mà an ủi.
“Phựt!”
Lục Dạ nhìn nữ nhân đang khóc nức nở trong ngực mình, ánh mắt dần kiên định như quyết định điều gì đó.
Hắn bất chợt bật người dậy đè Phượng Uyển Thanh xuống mặt đất.
“Hả…?”
Phượng Uyển Thanh còn chưa kiệp phản ứng thì Lục Dạ đã hung hăng cúi đầu xuống mạnh mẽ chiếm lấy cánh môi anh đào của nàng.
Chiếc lưỡi có phần thô ráp của hắn điêu luyện mà cuồng bạo quấn quít lấy chiếc lưỡi đinh hương xinh xắn có phần rụt rè kia của Phượng Uyển Thanh mà điên cuồng đòi hỏi.
Phượng Uyển Thanh lúc đầu có phần ngạc nhiên rồi sau đó lại cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi Lục Dạ nhưng chiếc lưỡi của hắn như có ma thuật lấy hết đi của nàng khí lực.
Dần dần, Phượng Uyển Thanh cũng từ bỏ phản kháng mà vòng tay qua ôm lấy Lục Dạ mê ly triền miên cùng hắn.
Lục Dạ ý niệm khẽ động, thừa diệp Phượng Uyển Thanh buông lỏng liền đưa nàng tiến vào Dạ Linh Châu bên trong Dạ Thiên Điện.
“Ngươi….Ưm~”
Phượng Uyển Thanh ngay lập tức cảm nhận được mình bị đưa vào một không gian khác.
Nàng còn đang định nói gì đó thì Lục Dạ đã dùng hai tay xoa nắn đôi đại bạch thỏ cao vút của nàng khiến nàng không kiềm được bắt đầu rên rỉ.
“Tiểu Uyển Thanh nha~ Ngươi không phải còn nợ ta một điều kiện từ lúc trước nha~phù….”Lục Dạ phun ra chiếc lưỡi nhỏ nhắn của Phượng Uyển Thanh, miệng kề sát đôi tai đỏ ửng của nàng mà thì thầm rồi thổi nhẹ một hơi.
Cảm nhận hơi thở ấm nóng tràn đầy khí tức dương cương của nam nhân, Phượng Uyển Thanh cơ thể nháy mắt liền vô lực run rẩy chịu đừng từng đợt trêu đùa của Lục Dạ.
“Cơ thể ngươi…..thật là đẹp…..”Lục Dạ cởi ra y phục của Phượng Uyển Thanh nhìn làn da trắng như ngọc, thân hình có lồi có lõm, ngực tấn công mông phòng thủ của nàng hắn liền không nhịn được nói.
“Ta….Ah…Ưm….nha…..đừng…..ư….nhẹ….a….đừng mút…..”
Phượng Uyển Thanh được hắn khen liền vui vẻ vô cùng nhưng kèm theo đó cũng là xấu hổ không dám nhìn mặt thẳng vào mặt Lục Dạ nhưng điều tiếp theo hắn làm lại khiến nàng cả ngươi co giật run rẩy quằn quại rên rỉ.
“Sao nào? Có phải là rất thoải mái không?”
Lục Dạ cười tà, miệng lại càng mạnh mẽ ngặp lấy hạt đào trên một khỏa đại bạch thỏ của nàng.
Bên còn lại thì lại dùng tay xoa nắng đôi lúc lại xe hạt hồng đào bên kia.
“Ư…ah….ta….ta…nhột…ahh…đừng….đừng cắn….nha~”
Lục Dạ dùng chiếc lưỡi của mình trêu đùa nhũ hoa của Phượng Uyển Thanh khiến nàng run rẩy vặn vẹo thân thể chống đỡ lấy, ngay lúc này thì hắn lại chợt căn nhẹ vào nhủ hoa khiến nàng giật bắn người rên rỉ càng lớn.
“Ư…a….ưm….nha…..đừng….sờ nơi đó….ahhh!”
“Ngươi thật là dâm đãng nha~ Mới chỉ như thế mà đã ướt đẫm rồi!”
Lục Dạ đưa tay xuống thâm dò lấy nơi âm huyệt của Phượng Uyển Thanh thì mới bất ngờ nhận ra nàng đã ướt đẫm từ lúc nào.
Thế là Lục Dạ liền phun ra nhũ hoa của nàng mà trường người xuống ngắm nhìn lấy hang động thần bí mà ẩm ướt kia.
“Đừng…..Ahhh….không….nơi đó….bẩn lắm…..ưm….”Phượng Uyển Thanh còn đang mê man thì chợt cảm nhận được hơi thở nóng rực truyền tới từ hạ thân của mình liền kinh hoảng, nhưng nàng chưa kiệp nói gì thì Lục Dạ đã úp mặt vào nơi đó mà khai phá.
Bị Lục Dạ tấn công bất ngờ khiến Phượng Uyển Thanh trợn mắt, người cong lên rên rỉ càng ngày càng lớn và dâm đãng hơn.
“Ư….ah….Không…..đừng…..Nha……Ta…..Sướng…..sướng…..ah….”Phượng Uyển Thanh lúc đầu muốn đưa tay đẩy Lục Dạ ra nhưng sau một hồi bị hắn đá lưỡi các thứ khiến nàng cũng dần sa ngã vào dục vọng mà càng đè đầu của nam nhân để lưỡi hắn tiến vào sau hơn.
Dù sao Phượng Uyển Thanh đã cô đơn hàng ngàn tuế nguyệt, mỗi lúc đều là nghĩ về hình bóng của Lục Dạ.
Ngay cả những nhu cầu bình thường cũng là nghĩ đến hắn mới giải quyết được, dục vọng sinh lý của nàng không cần nói cũng biết là cực kì lớn.
“Ahh….ta…ta…..sướng quá….mạnh lên……Lục Dạ….ta ra….ta……raaa!”
Phượng Uyển Thanh rên rỉ đầy dâm đãng hạ thân liên tục bị chiếc lưỡi nhỏ nhắn của Lục Dạ kích thích khiến nàng đã gần tới bờ vực vỡ lũ rồi.
Vậy mà lúc này Lục Dạ lại chơi lớn cán nhẹ vào hạt ngọc đỏ ngay trên cửa âm huyệt khiến Phượng Uyển Thanh hai mắt trợn tròn, cơ thể co giật lên xuống.
Từ âm huyệt phun ra một dòng nước ấm như thủy tràn bờ đê bắn lên hết khuôn mặt của Lục Dạ.
“Không tệ!”
Lục Dạ cũng không ngần ngại đưa lưỡi liếm hết lấy số dịch thủy kia.
Mùi vị tuy không quá nổi bật nhưng cũng không hề khó ngửi.
“Thanh nhi, cho ta nhé?!”
Lục Dạ trường người lên, kề sát bên tai Phượng Uyển Thanh nhẹ nhàng nói.
Lời này ngay cả hắn cũng phải nổi da gà, tuy vậy Lục Dạ vẫn cảm thấy mình đã nợ nữ nhân này quá nhiều, chỉ có bên nàng suốt đời này mới có thể trả hết.
Chớp mắt y phục trên người Lục Dạ đã hoàn toàn biến mất để lộ ra côn thịt đã căng cứng hùng dũng chỉa thẳng vào âm huyệt đã đầm đìa dâm dịch của Phượng Uyển Thanh.
“Ta…..ta còn lựa chọn nào khác sao?”
“Hừ, ngươi nhất định phải ở bên nhân gia cả một đời!”
Phượng Uyển Thanh xấu hổ vì nhìn thấy cơ thể của Lục Dạ cũng như là hành vi phóng đãng của mình lúc nãy nhưng này vẫn nhìn thẳng hắn, hai tay