Lời nói ngông cuồng của Lục Dạ vang vọng khắp chính điện khiến không khí nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Long Chấn Thiên tuy cũng hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì chỉ âm thầm gật đầu hài lòng, trong thâm tâm hắn thế nhưng là đã công nhận Lục Dạ tên này tiện nghi con rể.
Đúng vậy Long Chấn Thiên chưa gì đã nghĩ nữ nhi mình có quan hệ với Lục Dạ, tuy đúng là như thế……
“Ta lên!”Một tiếng hét lớn ầm vang xuất hiện, một nam tử với khí thế hung tàn liền nhảy lên sàn đấu, đứng đối diện Lục Dạ.
“Ngươi là?”
“Long Khiêu, ngươi muốn đánh sao?”
Lục Dạ chưa kiệp hỏi thì, Long Chấn Thiên đã đứng dậy hỏi.
Có vẻ tên này là một thành viên của Long Tộc.
“Vâng, ta muốn kiến thức một chút hạng thứ 5 trên Thiên Kiêu Bảng mạnh đến cở nào.
Mong tộc trưởng thành toàn!”Long Khiên chấp tay nhìn Long Chấn Thiên thành khẩn nói, ánh mắt hắn liếc nhẹ qua Long Như Nguyệt dù rất nhanh liền rời khỏi nhưng Long Chấn Thiên cũng biết ý định của tên Long Khiêu này.
“Không có việc gì, ngươi cứ đánh đi!”Long Chấn Thiên phất phất tay nói, ánh mắt hắn hơi lắp lóe, hắn cũng muốn coi thử xem Lục Dạ mạnh đến cở nào.
Long Khiêu cũng là một cái đỉnh cấp thiên tài trong Long Tộc, cha của hắn là Đại Trưởng Lão của Long Tộc nên tất nhiên hắn cũng không kém.
Chưa đến 2 vạn tuổi nhưng tu vi đã đạt tới Tiên Vương Hậu Kỳ.
Hắn luôn nhắm tới Long Như Nguyệt cũng như vị trí tộc trưởng Long Tộc, giờ lại thấy Long Như Nguyệt đi cùng với một tên thiếu niên thì làm sao hắn có thể để yên được?
Vì thế Long Khiêu muốn mượn lần tỷ thí này ra oai để thu hút Long Như Nguyệt.
“Ngươi thấp hơn ta gần 2 đại cảnh giới, nên ta sẽ giảm tu vi xuống như thế nào?”Long Khiêu ra vẻ nghĩa khí nhìn Lục Dạ nói, thật sự hắn vô cùng không tin một kẻ chỉ với tu vi Đại La như Lục Dạ lại có thể mạnh đến mức nào.
“Haha, không cần! Cứ lao lên đi, ngươi giảm tu vi xuống thì sẽ ngay lập tức thua!”Lục Dạ bưng bít lấy khuôn mặt cười lớn rồi liếc nhìn Long Khiêu nói khiến hắn bất giác giật mình.
“Hừ, vậy thì bắt đầu đi!”Long Khiêu khó chịu hừ lạnh, sắc mặt hắn không hề tốt một tí nào.
Long Tộc vốn kiêu ngạo, thế mà chỉ tích tắc ngắn ngủi kia bản năng của hắn lại bảo hắn sẽ thua tên nhân loại chỉ có Đại La Sơ Kỳ tu vi?
“Vậy thì trận đấu đầu tiên, bắt đầu!”
“Rầm!”
Long Chấn Thiên chỉ vừa cất tiếng thì Long Khiêu đã dặm đất lao lên.
Hắn chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Lục Dạ, rồi tung quyền với tốc độ mà dù là Tiên Vương cũng chưa chắc có thể phản ứng kiệp.
“Phụt!”
Nhưng kỳ lạ, dù ra quyền cực kỳ nhanh nhưng đối với Lục Dạ lại chẳng là gì cả, hắn ung dung nghiêng đầu qua né tránh.
Lục Dạ né tránh khiến Long Khiêu đấm cái hụt, hắn tức giận không phục tiếp tục vung quyền.
Quyền phong cùng tốc độ ngày càng nhanh, đến một lúc sau Long Khiêu đã tung toàn lực mà tấn công Lục Dạ.
Nhưng Lục Dạ như biết trước tất cả đòn đánh của Long Khiêu mà nhẹ nhàng né tránh.
“Đây là?......”Long Chấn Thiên cùng tất cả nhưng người khác đều vô cùng nghi ngoặc, bọn họ cũng không nghĩ tới Lục Dạ lại có thể né tránh hoàn hảo hết tất cả các đòn đánh.
“Đó là do đôi mắt của hắn!”
“Đôi mắt?!!”
Long Như Nguyệt chợt lên tiếng khiến đám người chú ý đến đôi mắt của Lục Dạ.
“Đó…..đó là!!”Ngay khi đám người còn đang nghi ngờ thì một vị lão giả người khoác cà sa, toàn thân tỏa ra khí tức êm dịu như phổ độ chúng sinh liền trừng lớn mắt nhìn Lục Dạ lấp bắp nói.
“La Huyền Đại Phật, ngươi biết gì sao?”Long Chấn Thiên nhìn La Huyền hỏi điều mà tất cả đều nghi hoặc.
“Phù……Trong những kinh thư cổ của Tây Thần Sơn, có nhắc đến một cảnh giới mà khi một người đạt được có thể nhìn thấu linh hồn của người khác.
Từ đó đoán trước tất cả chuyển động của người đó!”La Huyền hít sâu một hơi trầm giọng nói, trong lời nói sự kích động hoàn toàn không che giấu.
“Cảnh giới đó được gọi là Giác Ngộ! Còn đôi mắt kia là Chính Đạo-A Lại Da Thức!”La Huyền Đại Phật hơi kích động nói, hắn không ngờ mình lại gặp được một người sở hữu cảnh giới giác ngộ trong truyền thuyết.
Lời nói của hắn không chỉ toàn trường ở dưới mà cả Lục Dạ đang đứng trên võ đài cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng lại có người biết tới sự tồn tại của A Lại Da Thức.
“Như vậy không phải là những đòn tấn công đối với hắn đều vô hiệu hay sao?”Toàn trưởng nhìn Lục Dạ cảm thán, tên này đúng là hack trắng trợn, nhưng biết làm sao đây? Không lẽ bọn họ phải móc mắt hắn ra rồi mới thi đấu? Tất nhiên là không thể.
“Tên khốn khiếp, ngươi còn là nam nhân không? Đừng có né tránh mãi!”
Long Khiêu tất nhiên cũng nghe được lời nói của La Huyền Đại Phật, hắn rống giận nhìn Lục Dạ cảm thấy mình nãy giờ không khác gì con khỉ đang mua vui cho hắn cả.
“Được thôi!”
“Hả?”
“Phốc!”
“Rầm!”
Long Khiêu tức giận lần nữa vung quyền nhưng lần này Lục Dạ tuy cũng né tránh nhưng hắn lại tung quyền ngay bụng của Long Khiêu khiến toàn thân hắn cong lại như con tôm, phun ra một ngụm máu tươi rồi như cánh diều đứt dây bây ra khán đài.
Tất nhiên là với thể tu Đại La Sơ Kỳ thì Lục Dạ không thể một quyền đánh trọng thương Tiên Vương Hậu Kỳ dễ dàng như thế, nhưng đừng quên là hắn còn có máy gia tốc thể hạt.
“Tiếp theo là ai nào?”Lục Dạ nhìn đám ngươi ở dưới cười mỉm nói, hắn cũng biết nhiệm vụ này của hệ thống chắc chắn không đơn giản.
Không rơi xuống một lần nào nghĩa là Lục Dạ phải đấu liên tục không ngừng nghĩ.
Long Khiêu bị hắn dễ dàng đánh bay là do quá não chó lao tới thôi.
“Ầm!”
“Tại hạ Đạo Minh, đệ tử của La Huyền Đại Phật.
Xin lĩnh giáo sức mạnh của huynh đệ!”
Một tên nam tử đầu trọc, thân hình cân đối nhưng vạm vỡ liền lao lên sàn đấu, hắn nhìn Lục Dạ chấp tay nói đầy chiến ý.
“Không cần như thế khách khí, bắt đầu đi!”Lục Dạ phất tay nói.
Hắn không muốn đôi co gì nhiều, cứ nhanh chống hoàn thành nhiệm vụ rồi vào Long Ngâm Tiên Trì luyện thể là ngon ăn rồi.
“Vậy thì đắc tội rồi!”
“Hàng Ma La Hán Quyền!”
Đạo Minh lại nói một câu rồi liền cất bước lao tới, hắn tung ra một quyền sau lưng hình thành hư ảnh La Hán lắp lánh kim sắc.
Vị La Hán dữ tợn nhìn Lục Dạ cũng vung quyền xuống như muốn trấn áp yêu ma.
“Haha, như vậy mới thú vị chứ!”Lục Dạ cười lợn, tên Đạo Minh này hoàn toàn không nhân nhượng khi đối đầu với Lục Dạ mà ngay từ đầu đã dùng Đế Cấp vũ kỹ.
“Phá Diệt Hư Thủ-Tử!”
Lục Dạ cũng không thèm né tránh, hai tay bao phủ lóng lánh tử sắc như tinh hà chói lọi, song quyền vung lên đối đầu vị La Hán to lớn kia.
“Ahh!”
“Ầm!!”
Dư lực từ cuộc va chạm quét qua toàn trường khiến đám người không nhịn được che mắt lại.
Khói bụi nhanh chống tản đi, lộ ra thân ảnh của cả hai người.
Chỉ thấy Lục Dạ hai tay lóe lên từng tia máu tươi, hắn cũng lùi lại bốn năm bước về phía sau.
Đạo Minh lại thê thảm hơn nhiều, tay phải lúc nãy tung quyền đã be bét máu tươi, xương cốt cũng rạn nứt vô số chỗ điên cuồng phun huyết.
Cú va chạm khi nãy đáng ra là hòa nhưng Lục Dạ do không muốn đánh quá lâu liền sử dụng máy gia tốc trự tiếp tăng sức mạnh lên gắp 5 lần đối đầu với Tiên Vương Hậu Kỳ như Đạo Minh.
Nếu không phải Đạo Minh có tu thể tu không kém đạt tới Tiên Vương Trung Kỳ thì chắc bây giờ phải thảm hơn nữa.
“Là tại hạ thua, huynh đệ thật sự rất mạnh!”Đạo Minh sắc mặt hơi trắng nhưng vẫn chấp tay nhìn Lục Dạ nói.
Bên cạnh hắn lóe lên một thân ảnh, không ai khác chính là La Huyền Đại Phật, vị Đế Tôn cũng là sư phụ của Đạo Minh.
La Huyền Đại Phật lấy ra một viên đan dược trị thương cho Đạo Minh sử dụng rồi liền quay đầu qua nhìn Lục Dạ.
“Đa ta Lục Dạ thí chủ lưu tình!”La Huyền Đại Phật cảm thấy khi nãy thiếu niên này vẫn chưa hoàn toàn sử dụng hết sức mình, vì vậy hắn liền nói một tiếng tạ.
Dù không quan tâm đồ đệ của mình thắng hay thua nhưng nếu thua quá khó coi thì mặt