“Cái gì???!!”Lần này không chỉ những người ở dưới võ đài mà cả Bạch Liên Cơ cũng giật mình hét lên, Bạch Lan Nhược thì đã trợn tròn mắt nhìn Lục Dạ, nàng không ngờ tên này vậy mà lại dám phụ trách.
“Biểu cảm như vậy là sao?”
“Không phải ngươi muốn ta phụ trách với nàng sao?”
Lục Dạ giả bộ nghi hoặc chỉ vào Bạch Lan Nhược nói, hắn đương nhiên nhận ra vị Yêu Cơ này muốn hố mình.
Nhưng làm sao mà dễ ăn như vậy.
“Ngươi….ngươi còn liêm sỉ không?!!”Bạch Lan Nhược trợn mắt rống giận.
“Hửm? Chính sư phụ ngươi muốn bổn đại gia chịu trách nhiệm, giờ sao lại trách ta?!”Lục Dạ nhún vai một mặt cợt nhã nhìn Bạch Lan Nhược đang nín đến đỏ bừng mặt kia.
“Haha, điều này nói ở đây không tiện! Nếu có diệp tiểu tử ngươi có thể đến Hoa Yêu Thánh Địa!”Bạch Liên Cơ cười gượng sau đó liền đem theo Bạch Lan Nhược trở vè lại dưới võ đài.
Nàng sợ nói thêm chút nữa thì tiểu đồ đệ sẽ thật sự thành của hắn nương tử mất.
Nhìn cảnh này không chỉ Long Chấn Thiên mà cả những nam Tiên Đế, trưởng lão Long Tộc khác đều phải thán phục Lục Dạ cao tay.
Đúng lúc này một thân ảnh đi cùng với Kiếm Đế liền bước lên võ đài.
Có vẻ thân ảnh này cũng là đồ đệ của Kiếm Đế Kiếm Thạch.
Lục Dạ có thể nhận ra đi cùng Kiếm Đế là 2 người, một trong hai người là Kiếm Thiên Hành.
“Tiểu Tuyết, con thật sự muốn lên chiến sao?”Kiếm Đế cũng không ngăn cản chỉ mở miệng hỏi như thế một câu.
Dựa theo danh xưng thì có vẻ người này là nữ nhân, vì nàng từ đầu đến cuối đều mang theo một chiếc áo choàng khiến Lục Dạ không để ý.
“Ừm!”Người được gọi là tiểu Tuyết kia chỉ gật đầu một cái rồi đứng đối diện Lục Dạ.
Người đó đứng đối diện Lục Dạ trong ánh mắt kinh ngạc hắn chiếc áo choàng liền được buông xuống để lộ ra một mỹ nhân như hoa nhưng lại lạnh nhạt như tuyết.
Nàng có mái tóc nâu nhạt trải dài, đôi mắt xanh thẫm như tinh không.
Vẻ đẹp của nàng hoàn toàn không thua kém bất kỳ mỹ nữ tuyệt sắc nào có mặt ở đây, thậm chí còn có phần hơn nhờ khí chất lạnh nhạt ung dung kia.
“Tây Ngôn Xuy Tuyết, mời tiếp chiêu!”Tây Ngôn Xuy Tuyết miệng như u lan, chỉ vừa dứt lời nàng đã ngay lập tức xuất hiện sau lưng Lục Dạ.
Kiếm Hành Cửu Ca-Tứ Ca: Hành Vân Trảm!”
Tiếng nói lạnh nhạt từ sau lưng truyền đến, theo đó Tây Ngôn Xuy Tuyết liền vung thanh trường kiếm lạnh như tuyết của mình lên.
Đường kiếm mây mù, ảo diệu vô bờ khiến Lục Dạ nhíu mày.
Tốc độ của Tây Ngôn Xuy Tuyết thực sự vô cùng nhanh, vượt qua cả hắn nhưng với A Lại Da Thức thì né tránh là điều dễ dàng.
Nhưng ngya khi Lục Dạ định né tránh thì một áp lực vô hình lại đè nặng lên người hắn.
“Kiếm Vực!!!”Long Chấn Thiên cùng những Tiên Đế khác nhíu mày đồng thanh phun ra hai chữ.
“Kiếm Thạch lão đầu, ngươi có một cái đồ đệ không tệ!”Long Chấn Thiên không nhịn được nhìn Kiếm Thạch nói, ai cũng biết người dùng binh khí có hai loại cảnh giới duy nhất.
Thứ nhất là Kiếm Ý, chia là cửu tầng, cảnh giới này cho phép người dùng phát ra uy thế sắc nhọn như hàng ngàn lưỡi kiếm tấn công kẻ địch.
Thứ hai là Kiếm Vực, tên như ý nghĩa phóng thích kiếm ý nồng nặc đến nổi bao phủ một khu vực nhất định.
Người ở trong đó đều bị ảnh hưởng chiến lực cóa thể rớt xuống 2-3 thành.
Kiếm Vực cũng chia là cửu tầng.
Tuy Tây Ngôn Xuy Tuyết, kiếm vực chỉ là mới bước vào nhất tầng nhưng cũng là vô cùng kinh khủng.
Dù là Tiên Đế cũng không phải là muốn thì có thể dễ dàng có được Vực.
Hoa Vô Tuyết ở dưới võ đài như tìm thấy được đối thủ, hai mắt tràn đầy chiến ý nàng một khỏa Linh Lung Kiếm Tâm rục rịch muốn đấu một trận với Tây Ngôn Xuy Tuyết.
“Kiếm Vực sao? Như vậy thì ta cũng nên nghiêm túc!”Lục Dạ nhìn đường kiếm đã gần kề thân thể của mình lẩm bẩm.
“Oành!!”
Tưởng chừng Lục Dạ sẽ bị chém trúng thì một tiếng nổ vang lại phát ra, Kiếm Vực do Tây Ngôn Xuy Tuyết nháy mắt bị nghìn ép về một phía.
“Đó…..đó là!!”
“Không lẽ tiểu tử này cũng có Vực?!”
Đám người ở dưới nghẹt thở quan sát diễn biến trên võ đài, đa phần đều tập trung vào hướng Lục Dạ đang bị khói bụi bao vây.
Khói bụi tá đi, để lộ ra thân ảnh Lục Dạ nhưng giờ ngoại hình hắn đã chuyển biến vô cùng khác lúc đầu.
Mái tóc trắng bạc dài đến ngang lưng, đôi mắt tử sắc pha lẫn khí tức bễ nghễ thương sinh cùng tan thương thiên hạ.
Xung quanh hắn được bao phủ bởi một luồng khí tức uy nghiêm ngay cả Kiếm Vực cũng không thể xâm phạm.
“Tam Đế Thiên Huyền Biến-Chấp Chưởng Chi Vương: Bá Vực!”
Đúng như tên gọi Bá Vực, nơi chỉ dành cho bá chủ, vương giả không thứ gì dám phản kháng hoặc xâm phạm.
“Tây Hương Thập Lục Dạ, là bổn đại gia tên!”Lục Dạ nhìn Tây Ngôn Xuy Tuyết nói ra tên đầy đủ củ mình khiến thiếu nữ ánh mắt hơi rung động.
“Cùng bắt đầu hiệp thứ hai thôi nhỉ?”Lục Dạ phất tay mỉm cười, thoáng cái bóng người liền biến mất.
“Kiếm Chi Phản Chuyển-Hách!”
Lục Dạ chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Tây Ngôn Xuy Tuyết, trên tay hắn giờ là Thanh Ngọc Kiếm bao phủ bởi lắp lánh xích sắc chi lực.
“Kiếm Hành Cửu Ca-Nhất Ca: Thiên Nhận Trảm!”Tây Ngôn Xuy Tuyết cũng kiệp phản ứng vung kiếm đối đầu với Lục Dạ.
“Keng!”
“Oành! Ầm ầm!!”
Âm thanh