Thôn Thiên Mãng trở mặt
- ---------------------
Mặc kệ cao tầng Liệt Hỏa tông cùng Thập Bát Lâu nghĩ nát óc nhưng vẫn không hiểu tại sao tập kích vẫn kéo dài như cũ.
Dù hai đại thế lực phòng thủ như thế nào nhưng vẫn lạc vẫn không hề bị gián đoạn.
Cũng may cố gắng của bọn họ không phải không có hiệu quả.
Số lượng tu sĩ vẫn lạc cuốn cùng cũng không còn kinh khủng như trước nữa.
Thế nhưng mỗi ngày đều có mấy trăm đệ tử tử thương ai mà đỡ nỗi a.
Cứ như vậy ước chứng mười ngày sau cao tầng Liệt Hỏa Tông cùng Thập Bát Lâu tìm tới cao tầng Đông Tiên Điện.
Thật sự không thể nhịn được loại tàn phá như vậy a.
Cũng ngay lúc này Hoàng Phủ Kiếm thông tri Diệp Hạo đình chỉ xuất thủ mà chạy đến Kim Dũng Thành.
Hai người Diệp Hạo, Bạch Thược đi đến Kim Dũng Thành được Vân Ngũ đón đưa đến phủ Thành Chủ.
- Tông chủ đang chờ bên trong.
Vân Ngũ chỉ vào một tiểu viện nói.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu nhấc chân đi vào.
Trước cửa vào có Vấn Xuân với một bộ kiếm bào đang đứng nhìn Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ dị sắc.
Vấn Xuân biết rõ hai đại Tông môn cầu hòa vì nguyên nhân gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Diệp Hạo, ngươi cho ta một tin vui vô cùng lớn a.
Mới đi vào phòng Hoàng Phủ Kiếm nhìn Diệp Hạo với một ánh mắt nóng bỏng.
- Tất cả đều nhờ phân thân của ta trong vòng mười ngày diệt đến 600 người a.
Diệp Hạo nhìn Hoàng Phủ Kiếm nói.
- 600 ngươi có thể so với cao thủ Ngọc Tiên cửu chuyển, Đông Tiên Điện sợ rằng sẽ thương cân động cốt a.
- Ngọc Tiên cửu chuyển đạo biểu cho Kim Tiên cường giả trong tương lai, tu sĩ tầng thứ ấy mà Đông Tiên Điện vẫn lạc 600 tôn, dù Đông Tiên Điện ta cũng phải thương cân động cốt a.
Hoàng Phủ Kiếm nhẹ gật đầu nói.
- Cũng chính như vậy mà Liệt Hỏa Tông cùng Thập Bát Lâu mới sợ đó.
Đông Tiên Điện rõ ràng không để ý tất cả.
Vấn đề là hai đại thế lực này không nghĩ tới việc đồng quy vu tận với Đông Tiên Điện.
Nhưng hai đại thế lực này không ngờ 600 tôn nội môn đệ tử vẫn lạc chỉ là phân thân của Diệp Hạo thôi.
- Ngày mai ta sẽ cùng hai tông môn kia đàm phán.
Hoàng Phủ Kiếm nói khẽ.
- Ngươi bây giờ nghỉ ngơi tại đây đi.
- Được.
Sau khi cùng Hoàng Phủ Kiếm hàn huyên một hồi, Diệp Hạo mới lui ra.
Lấy thân phận Diệp Hạo hiện giờ vẫn phải có một chỗ ở chứ.
Diệp Hạo đang định khoanh chân tu luyện, trong túi Càn Khôn vang lên thanh âm của Thôn Thiên Mãng.
- Lúc nào ngươi mới thả ta ra?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Ta cam đoan sẽ trung thành với ngươi.
- Ngươi lừa con ních ba tuổi sao?
Diêp Hạo cười lạnh đáp.
- Tâm Ma lão tử đã đạt đến Ngọc Tiên tứ chuyển, nhưng vẫn không nhìn thấu tu vi của ngươi, ta còn nhớ ngươi nói cho ta biết ngươi có tu vi Thượng Tiên cảnh. Thượng Tiên? Thượng Tiên cái đầu ngươi ấy.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này trong lòng Diệp Hạo không khỏi rùng mình.
Lúc trước may mắn trong tay bản thân có Khốn Tiên Đằng do Ngộ Đạo Thụ đưa cho.
Nếu không thì làm sao bắt được tên này.
Thôn Thiên Mãng nhất định có tu vi trên Ngọc Tiên, thậm chí còn có thể là cao thủ Tiên Chủ cảnh.
- Vậy lúc nào ngươi mới thả ta ra?
- Chờ khi nào ta đến Tiên Chủ cảnh rồi nói.
- Ngươi!
- Có vấn đề?
- Diệp Hạo, ngươi đừng có mà quá phận.
- Nói tiếp đi.
- Nói thật cho ngươi biết lão tử ta cũng không phải Tiên Chủ cảnh bình thường, Khốn Tiên Đằng không còn kiên trì được bao lâu đâu.
Thôn Thiên Mãng lạnh lùng nói.
- Chờ ta kéo đứt Khốn Tiên Đằng sẽ cho ngươi đẹp mắt.
Diệp Hạo nghe được như thế sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Tâm thần khẽ động Diệp Hạo triệu hồi Khốn Tiên Đằng ra.
Thần niệm Diệp Hạo cẩn thận đánh giá Khốn Tiên Thằng, nhìn một chút sắc mặt hắn trở nên khó coi, bởi vì hắn thấy vết rách trên Khốn Tiên Thằng tăng lên không ít.
- Khốn Tiên Thằng không kiên trì được quá 10 năm, Diệp Hạo, hiện tại nếu ngươi thả ta ra ngoài, ân oán trước đó của chúng ta sẽ xóa bỏ.
Thôn Thiên Mãng nhìn Diệp Hạo chằm chằm trầm giọng nói.
- Nếu ngươi cứ cố chấp như vậy, đến lúc đó đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Thôn Thiên Mãng một hồi mới chậm rãi nói.
- Ngươi không sợ ta nói cho Hoàng Phủ tông chủ về ngươi à?
- Hoàng Phủ Kiếm chỉ là Tiên Chủ tứ chuyển, mà ta đã đạt đến Tiên Chủ thất chuyển.
Thôn Thiên Mãng cười lạnh đáp.
- Dù hiện tại ta vô cùng suy yếu nhưng muốn đi thì chả ai ngăn cản được ta.
- Những năm này ngươi đều nhịn, thế tại sao mười năm tiếp theo ngươi không nhịn được?
- Ta cũng đã chịu đủ rồi.
- Ta không biết tại sao ngươi lại vôi vã muốn ra ngoài như vậy? Bất quá