____________
Tại căn cứ Hàm Khê, Ôn Tần Khê phải làm việc riêng sau khi bị khiếu nại về hành vi gây rối trật tự công cộng.
Điều này là do mỗi lần y nhận được một cuộc gọi video từ Nguyên soái, đó sẽ là một dòng ngôn ngữ quyến rũ vô tận khiến những người khác mất tập trung vào công việc của họ nên Đội trưởng Vân Hương đã giúp đỡ mọi người bằng cách yêu cầu y sử dụng văn phòng của mình thay thế.
Đó không chỉ là những tin nhắn, cuộc gọi video mà còn cả những món quà.
Nguyên soái nổi tiếng khắp vũ trụ vì là một người chi tiêu hạn chế quá mức nhưng kể từ vụ bắt cóc, hắn đã tặng Triệu Hiệp Thư những món quà hàng ngày, từ hoa đến một chiếc đồng hồ có gắn kim cương.
Đổi lại, Ôn Tần Khê đã gửi cho hắn bữa trưa với tất cả những thứ y yêu thích nhưng điều tuyệt vời nhất là y đã cho Nguyên soái quyền vào cung của mình, nghĩa là alpha không cần phải gõ cửa mà đi thẳng vào mà không gặp vấn đề gì.
Lúc đó Khước Nhiên Triết đã hỏi y rằng liệu y có quan tâm đến danh tiếng của mình không và đây là câu trả lời của Ôn Tần Khê, "Anh đang nói về danh tiếng gì vậy? Em không còn chút danh tiếng nào nữa, trừ khi anh muốn tôi thu hồi quyền tự do vào cung của anh? "
Nguyên soái bắt đầu hát một giai điệu khác sau câu nói đó, "Anh không quan tâm chút nào nên đừng thu hồi quyền hạn của anh mà," với khuôn mặt đáng thương như một chú chó con bị lạc.
Lý do họ chưa gặp nhau là vì Ôn Tần Khê đang cố gắng nghĩ ra một chiếc hộp hình lập phương màu xám có chữ Hán cho Cố gia.
Chiếc hộp này chứa tọa độ của hành tinh mà y đang tìm kiếm.
Mặt khác, Khước Nhiên Triết đã phải nộp báo cáo liên quan đến quyết định truy đuổi Khai Thủy một cách thô bạo như vậy.
Hôm nay hơi khác một chút, Ôn Tần Khê quyết định cho mình nghỉ một ngày.
Y cần một không gian mới để mang lại cho y một góc nhìn mới mẻ để tìm ra bí ẩn của chiếc hộp hình khối.
Y đang bận làm việc trong căn phòng bí mật của mình với vẻ mặt tập trung suy nghĩ thì cánh cửa đột nhiên mở ra và Nguyên soái bước vào, tận dụng tối đa những đặc quyền mới của hắn.
Ôn Tần Khê đột nhiên hối hận vì đã cho Khước Nhiên Triết vào căn phòng bí mật của mình khi thấy hắn xuất hiện mà không báo trước.
Đôi mắt y dán chặt vào Nguyên soái đang bước vào với nụ cười hài lòng.
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt kéo dài mà không ai nói một lời.
Đôi mắt của Khước Nhiên Triết giống như một mặt hồ trong vắt, có ánh mặt trời mọc phản chiếu trên mặt nước, đẹp đẽ và chân thành.
Ôn Tần Khê lại một lần nữa trở thành nạn nhân của đôi mắt sáng ngời này, trong lòng hưng phấn nhảy dựng lên.
Hắng giọng để giảm bớt sự căng thẳng khó xử, Ôn Tần Khê hỏi: "Sao anh lại tới đây?" tránh ánh mắt của hắn trong khi nghĩ, Cái quái gì thế, mới mười giờ sáng thôi.
Khước Nhiên Triết ngồi bên cạnh y sau khi kéo một chiếc ghế khác về phía y.
Hắn nhớ hoàng tử và muốn ở bên cạnh hoàng tử dù chỉ một giờ.
Hắn đã đến căn cứ Hàm Khê mà Triệu Hiệp Thư cũng đã cho hắn vào nhưng hắn rất ngạc nhiên khi biết hôm nay hoàng tử sẽ không đến nên hắn quyết định thực hiện một chuyến đi dài ngày đến cung điện và đến thăm omega của mình.
“Anh nhớ em,” hắn thành thật trả lời, “và anh muốn gặp em,” tay xoa nhẹ lưng Triệu Hiệp Thư như muốn xoa dịu y.
Sự chú ý của Ôn Tần Khê tập trung vào Khước Nhiên Triết, đang cân nhắc xem có nên nói ra những lời nghẹn lại ở đầu lưỡi hay không.
Suy nghĩ vài giây, cuối cùng anh cũng nói: “Em cũng… nhớ anh”, với giọng trầm thấp đến mức người bình thường sẽ phải yêu cầu y nhắc lại, nhưng Khước Nhiên Triết không phải là người bình thường.
Hắn nghe thấy từng chữ trong bụng mình dâng trào trong khi đưa tay ra nắm lấy tay Triệu Hiệp Thư.
Cảm giác nắm tay là một trải nghiệm mới mẻ đối với Nguyên soái, khiến hắn cảm thấy gợi cảm và được khao khát.
Hắn đặc biệt thích thú và thề sẽ làm điều đó thường xuyên hơn.
"Muốn chơi trò chơi không?" Ôn Tần Khê