Lúc này ngồi trên đùi Phượng Tử cười khúc khích hỏi: "Baba muốn hỏi cái gì? Con biết rất nhiều bí mật."
Ôn Tần Khê suýt bật cười, tự hỏi tiểu tử này có thể biết được bí mật gì, nhưng đó không phải trọng điểm nên cũng không thúc giục hắn nói ra.
Thay vào đó là Khước Nhiên Triết, người luôn khoanh tay trước ngực im lặng theo dõi thảm họa này, là người yêu cầu cậu bé tiết lộ cái gọi là bí mật.
Hắn đã gọi bữa sáng cho cả hai nhưng đứa trẻ hiếu động lại không cho Phượng Tử cơ hội ăn khi đồ ăn đã nguội.
Dù hắn có nhìn chằm chằm vào đứa trẻ thế nào đi chăng nữa thì có vẻ như hắn chỉ là một phần của nền tảng không có cảm giác tồn tại.
"Nói cho chú biết, cháu có bí mật gì ha," Khước Nhiên Triết nói, ra hiệu cho Khước Tạ Lăng đến và cho Phượng Tử nghỉ ngơi nhưng tất nhiên, cậu đã vấp phải sự phản kháng nào đó.
"KHÔNG!" Khước Tạ Lăng nói.
Cậu không thường bất lịch sự như thế này nhưng lúc này cậu đang lên cơn thèm đường và không thể kiểm soát được miệng mình.
"Để con nói cho baba nha," Khước Tạ Lăng nói trước khi thì thầm điều gì đó vào tai Phượng Tử.
Bất cứ điều gì đứa trẻ đó nói, rất có thể có liên quan đến Khước Nhiên Triết, bởi vì Khước Tạ Lăng luôn nhìn chằm chằm về hướng đó.
Giật mình trước khả năng phân biệt chính xác của Khước Tạ Lăng, y phải đuổi hắn đi trước khi con quái vật nhỏ nói ra điều không nên nói.
“Sao con không bay vòng quanh và đốt cháy một phần năng lượng nào?”
"Được ạ!" Khước Tạ Lăng hào hứng nói, nhảy khỏi lòng Phượng Tử và nắm lấy tay Airen, "Chúng ta bay đi."
Airen không từ chối và để Khước Tạ Lăng dẫn cô đi tiếp.
Cô hóa thân thành một con đại bàng vàng, khiến cô trở thành bậc thầy trong việc bay lượn trên bầu trời nên đương nhiên cô sẽ không từ chối.
Vừa rời đi, Ôn Tần Khê liền đặt lại bữa sáng và ăn cùng Khước Nhiên Triết.
Sau bữa ăn thỏa mãn, Ôn Tần Khê quyết định đi dạo một chút, ngắm nhìn Khước Tạ Lăng bay quanh thị trấn.
Y đang định xin lỗi thì Khước Nhiên Triết theo bản năng đi theo phía sau y và hỏi: "Tôi có thể đi cùng không?"
Ôn Tần Khê tự nhiên không có vấn đề gì.
Đây là một trong những dấu hiệu và triệu chứng của việc CEO phải lòng y.
Giá như mọi thứ có thể đơn giản như vậy trong thế giới thực.
Cả hai sánh bước bên nhau trên những con phố đông đúc, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn chú rồng con bay theo sau chú đại bàng vàng.
Nhìn thấy con rồng nhỏ bay lên trời, Khước Nhiên Triết nhớ lại câu hỏi mình muốn hỏi.
“Cậu nhóc gây rối đó đã nói gì thế?” Nhắc đến cái gọi là bí mật, cậu bé thì thầm vào tai Phượng Tử.
Hắn rất nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến mình, nhưng lại không muốn hỏi trước mặt Khước Tạ Lăng.
Ôn Tần Khê kỳ thực đang bận có chút ngang ngược tận hưởng cảm giác vai chạm nhau, bởi vì đường đi vừa chật hẹp lại đông đúc, thỉnh thoảng lại càng nghiêng người gần hơn.
Một nụ cười ngọt ngào khó thấy xuất hiện trên khuôn mặt y, trông như một kẻ bi3n thái.
Chính Khước Nhiên Triết đã đưa y trở lại trái đất nhưng ngay cả khi đó vẻ mặt của y vẫn có chút mơ màng, mơ màng đến mức Khước Nhiên Triết có thể nhận ra.
"Có chuyện gì với cậu vậy?" Khước Nhiên Triết nhìn chằm chằm vào Phượng Tử với sự quan tâm thực sự.
Ôn Tần Khê vừa bị bắt quả tang cảm thấy hai má nóng bừng, chóp tai bán đứng mình.
"Ừm...!không có gì.
Không có gì," Ôn Tần Khê đáp, tăng tốc, giả vờ như đang quan tâm đ ến thứ gì đó ở một quầy hàng gần đó.
Không cần suy nghĩ nhiều, Ôn Tần Khê nhặt lên một chiếc băng đô tai mèo đáng yêu, cố gắng xoa dịu cảm giác bối rối.
Y không khỏi cảm thấy mình giống như một nữ sinh nhỏ bé đang ngượng ngùng trước người mình yêu.
Xấu hổ quá, y lơ đãng nghĩ trong khi nghiên cứu chiếc băng đô trên tay.
“Cậu có định mua cái đó à?” người chủ quầy hàng đang nhìn y hỏi.
Người phụ nữ nghi ngờ y là một kẻ bi3n thái vì hầu hết các cô gái nhỏ đều thích những thứ này, vậy một người đàn ông trưởng thành sẽ làm gì mà mua những thứ như vậy.
Chưa một lần cô nghĩ rằng người đàn ông này có thể mua nó