Vừa nói, cô vừa đưa tay vuốt v e cánh tay Phượng Tử, nhưng chưa kịp chạm vào y, Khước Nhiên Triết đã đặt súng lên bàn, trừng mắt nhìn cô như một con thú vừa bắt được một con thú yếu đuối xâm phạm lãnh thổ của nó.
Trong thâm tâm hắn không thể chịu đựng được một người phụ nữ th ô tục như vậy nhưng bản thân lại không hề hay biết, hắn đang uống phải một ít giấm nặng.
"Trời ạ, Phượng Tử kiềm chế con chó điên của anh lại đi.
Em chỉ đùa thôi mà," cô nói, đưa tay vào áo lót lấy ra một phong bì.
Thực ra trước đây cô không hề nói đùa.
Phượng Tử có thể được coi là vua của niềm vui.
Y thực sự rất giỏi trong việc chăm sóc bất cứ ai may mắn được nằm trên giường y vào thời điểm đó.
Dù dễ mất hứng thú vì trái tim đã thuộc về Triệu Hoàng Mỵ, phụ nữ vẫn giật tóc nhau chỉ để có một ngã rẽ.
Kể từ khi bị đá, cô nghe nói Phượng Tử không thành công với Triệu Hoàng Mỵ, trái tim y tan vỡ nên cô cố gắng ngọ nguậy trở lại giường của y, nhưng ai ngờ cô lại gặp phải sự phản kháng như vậy.
Đợi đã, cô nghĩ khi nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông ngồi gần nhau với cơ thể của Phượng Tử nghiêng vào như thể bị thu hút bởi Thượng tướng và cuối cùng cô cũng nhận ra.
"Ahahaha...ôi trời.
Hahahaha...Em không ngờ chuyện này sẽ xảy ra," cô nói, vỗ tay và bật cười.
Hai người đàn ông rời mắt khỏi phong bì và nhìn chằm chằm vào cô, một người bối rối còn người kia hoàn toàn nhận thức được cô đang nghĩ gì.
"Tử Tử thân ái anh không nghiêm túc, càng không có khả năng bắt được Triệu Hoàng Mỵ.
A-.”
"Nói thêm một lời nữa và tôi thề sẽ bắn nát óc cô," với giọng đe dọa.
Cô đã biết trước phải bỏ cuộc nên vẫn im lặng nhưng Khước Nhiên Triết lại càng tò mò hơn.
Hắn muốn biết cô đang nói về điều gì.
Có liên quan gì đến người mà Phượng Tử thích không?
Tò mò, hắn dự định cử thuộc hạ của mình đến thẩm vấn người phụ nữ này sau đó và tìm hiểu xem Phượng Tử đang che giấu điều gì.
Ôn Tần Khê không có phát giác được tình hình hiện tại, sự chú ý của y đều dồn vào chiếc phong bì có nét chữ quen thuộc.
Cái này chắc chắn là do Phượng Vũ viết nhưng tại sao người đàn ông đó lại không gọi điện hay làm gì?
Phượng Vũ đang giấu giếm điều gì mà thậm chí không dám đối mặt với Phượng Tử?
Y vẫn thắc mắc tại sao Phượng Vũ lại đánh cắp viên pha lê đó ngay từ đầu khi nó rất quan trọng cho sự sống còn của hành tinh.
Nhà khoa học điên thậm chí còn không yêu cầu tiền chuộc hay bất cứ điều gì khi tinh thể biến mất khỏi bề mặt trái đất.
Gãi đầu bối rối, y đọc đoạn văn ngắn nhất y từng đọc.
Đó là một mảnh giấy được tạo thành từ bốn chữ có chữ Đừng đi tìm cha.
"Cái quái gì vậy?" Ôn Tần Khê lẩm bẩm trước khi đưa tờ giấy cho Khước Nhiên Triết và đối mặt với cô gái đang mím môi.
"Lão già đó ở đâu?"
"Tôi không biết bây giờ ông ấy ở đâu.
Ông ấy không nói gì ngoại trừ việc tôi nên đưa cái này cho anh.
Sau đó ông ấy biến mất," cô vội vàng giải thích kẻo bị hiểu lầm.
“Ông ấy đưa cái này cho cô ở đâu?” Khước Nhiên Triết yêu cầu sẵn sàng triển khai người của mình nhưng Phượng Tử đã bác bỏ ý định đó.
Lúc này Phượng Vũ chắc chắn đã đi được nửa tỉnh.
"Vô ích thôi.
Ông ấy đã đi rồi.
Theo dấu vết mà Phúc Y Căn đã chỉ cho tôi ngày hôm qua.
Chúng ta có cơ hội tốt hơn để tìm thấy ông ấy theo cách đó", Ôn Tần Khê giải thích trước khi đứng dậy rời đi.
Khước Nhiên Triết lại liếc nhìn người phụ nữ một cái đầy đe dọa rồi cũng đứng dậy rời đi.
Vừa tới cửa, người phụ nữ đột nhiên gọi Phượng Tử nói: “Anh có cơ hội đấy.”
Ôn Tần Khê biết rõ cô đang nói cái gì, nhưng cũng không có nán lại.
Tất nhiên, y có cơ hội, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Khước Nhiên Triết không phải là người bận rộn, nhưng hắn không thể không hỏi Phượng Tử: "Cô ấy đang nói gì?" trong khi đưa lại phong bì cho y.
Ôn Tần Khê tùy ý trả lời: “Có cơ hội tìm được cha