Chứng Hồn Đạo
Chương 23 : Giết Hết
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Trong sơn thành của Ô Tư Quốc có một thú nhai ( phố xá chuyên mua bán thú), trong thú nhai có một thú đi3m tên là Như Nguyện Thú Lang. Thú đi3m này không hề bán những gia cầm chim thú nuôi trong nhà, mà chỉ bán những dã thú bắt được từ trong rừng. Khách của thú đi3m này cũng là những nhà giàu có tiền hoặc quý tộc mà thôi.
Chưởng quỹ tên là Triệu Tồn Vượng, mặc dù người này là phàm nhân nhưng đối nhân xử thế vô cùng uyển chuyển, hầu như chưa đắc tội ai bao giờ cả.
Cho dù là ở trong thú nhai có rất nhiều người cạnh tranh, nhưng quan hệ của người này với mọi người cũng hết sức hòa thuận.
Đặc biệt là tối hôm qua, Triệu chưởng quỹ đã làm được một cuộc mua bán có lời nhấy trong cuộc đời của hắn. Một người tu tiên đã vì thú đi3m của hắn mà đi bắt lấy một con Vân Mộng Bạch Hổ, sau đó lấy tiền thù lao rời đi.
Người tu tiên trước giờ luôn ở vị trí cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng, nhưng người tu tiên này lại hết sức hòa ái dễ gần, không hề cao ngạo lại gây áp lực cho người phàm như những người tu tiên khác.
Đặc biệt, sau khi nghe nói người tu tiên đó vì những người phàm tục như bọn hắn mà không tiếc đi đánh cảnh cáo những người tu tiên khác thì Triệu Tồn Vượng lại càng sùng bái Lệnh Hồ hơn.
Mặt khác, việc được làm một cuộc giao dịch với người tu tiên đã trở thành chuyện tự hào nhất đời của Triệu Tồn Vượng. Điều vui mừng hơn là khách nhân nhờ hắn tìm lấy đầu Vân Mộng Bạch Hổ kia sau khi nhận được hàng đã vô cùng cao hứng, qua đó còn thưởng thù lao gấp đôi cho hắn, tất cả đều vui vẻ vô cùng.
Trong bụng chưởng quỹ cho rằng khách nhân đó không chỉ vì hài lòng với Vân Mộng Bạch Hổ mà mới ình nhiều tiền như thế, chắc nghe nói đầu Vân Mộng Bạch Hổ này do một người tu tiên bắt lấy, nên vì mặt mũi của người tu tiên đó mới ình nhiều tiền như vậy.
Triệu Tồn Vượng lúc này vô cùng cảm kích người tu tiên có tính tình ngay thẳng như Lệnh Hồ. Chẳng qua, Triệu Tồn Vượng không ngờ rằng điều đang đón chờ hắn sắp tới chính là tai họa ngập đầu.
Vào lúc sáng sớm thì thú đi3m mới mở cửa. Vừa mới không lâu thì đã có mấy người tu tiên ngự kiếm đáp xuống, ánh mắt của bọn họ nhìn vào mình giống như là đang nhìn kiến hôi vậy. Triệu chưởng quỹ thấy vậy thì không khỏi phát run lên, trong lòng hơi hoảng sợ.
- Ngươi chính là người thu mua đầu Vân Mộng Bạch Hổ tối qua?
Người đứng đầu trong đám người này mở giọng nói. Giọng nói vô cùng lạnh lùng làm cho Triệu Tồn Vượng vô cùng hoảng sợ, có cảm giác bất an.
- Vâng ạ, thưa tiên trưởng tôn kính!
Triệu Tồn Vượng cẩn thận nói:
- Lúc ban đầu thì tiểu nhân cũng không biết vị đó là tiên trưởng, nếu không thì sẽ không dám...
Hồ Bất Vi khoát tay:
- Đừng nói nữa, điều ta muốn biết là đầu Vân Mộng Bạch Hổ kia giờ đang ở đâu?
nguồn
Triệu Tồn Vượng sửng sốt một chút, hắn không ngờ rằng những người này không phải tới hỏi tội mà lại đi hỏi tung tích của con Vân Mộng Bạch Hổ kia.
Ngây ngốc một chút, Triệu Tồn Vương lập tức nói:
- Con Vân Mộng Bạch Hổ kia chính là được quý tộc Ngụy Nha đại nhân bổn quốc nhờ tiểu đi3m thu mua. Khi nhận được đầu Vân Mộng Bạch Hổ kia thì tiểu nhân đã đưa ngay cho Ngụy Nha đại nhân rồi, bây giờ chắc đang ở bên trong phủ Ngụy Nha đại nhân...
- Phủ đệ Ngụy Nha ở chỗ nào?
Hồ Bất Vi cau mày hỏi.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Triệu Tồn Vượng không dám giấu diếm, trả lời:
- Phủ đệ Ngụy Nha đại nhân ở hoàng thành Ô Tư quốc, chính là phủ đệ lớn nhất ở đó...
- Thật sự là đưa đến phủ đệ tên Ngụy Nha kia?
Hồ Bất Vi hỏi lại.
- Tuyệt không dám giấu diếm các vị tiên trưởng chút nào!
Cảm nhận được áp lực vô hình từ trên người Hồ Bất Vi, trên mặt Triệu Tồn Vương chảy mồ hôi ròng cả ra.
Hồ Bất Vi còn có chút không yên lòng, tiếp tục hỏi:
- Tên Ngụy Nha đó lấy Vân Mộng Bạch Hổ làm gì? Chẳng lẽ muốn nuôi dã thú à?
Triệu Tồn Vương nói:
- Hình như không phải như thế! Nghe nói tiểu thư ở phủ Ngụy Nha đại nhân bị quái bệnh, cần lấy tim cùng cốt của Vân Mộng Bạch Hổ làm thuốc dẫn, lấy tủy não bồi bổ rồi phối hợp với các dược vật khác thì mới khỏi hẳn.
Nghe đến đây thì đám người Hồ Bất Vi liền biến sắc. Nếu như Vân Mộng Bạch Hổ bị người khác đụng vào thì chắc chắn hóa thân của vật chí linh sẽ bị phát hiện ngay.
Hồ Bất Vi khẽ đưa mắt nhìn Từ Hữu Chí, sau đó mang theo bốn người Chung Hữu Ý ngự kiếm đi về phía hoàng thành Ô Tư quốc trên đỉnh núi. Còn Từ Hữu Chí mặt đầy âm lãnh thì ở lại...
Cùng lúc đó, một người làm thuê khôn khéo ở bên trong thú đi3m của Triệu Tồn Vương đã chạy nhanh đến một tửu lâu ở Tiên Nhai thị.
- Van cầu ngươi hãy để cho ta gặp tiên trưởng một lần, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo!
Người làm thuê này lo lắng nói với người bồi bàn trong tửu lâu.
- Tiên trưởng còn đang nghỉ ngơi, ai dám quấy rầy chứ? Có việc gì thì cũng phải chờ tiên trưởng tỉnh lại đã, hoặc ngươi cứ lưu lại lời đi, ta sẽ nói giúp cho!
Bồi bàn nói.
Ngay lúc người làm thuê lo lắng không thôi thì đã có âm thanh của Lệnh Hồ truyền tới:
- Dẫn hắn lên đây gặp ta đi!
Nếu Lệnh Hồ đã lên tiếng thì bồi bàn tự nhiên không dám ngăn trở, vội vàng dẫn người làm thuê đó đi lên phòng.
Vừa vào phòng của Lệnh Hồ thì người làm thuê này đã quỳ xuống, dập đầu không thôi.
- Tiên trưởng, van cầu ngài cứu lấy chưởng quỹ của chúng tiểu nhân a? Mới vừa rồi có mấy người tu tiên tới gặp chưởng quỹ tiểu nhân, tiểu nhân thấy ánh mắt bọn người này bất thiện thì đã len lén chạy ra ngõ sau tìm gặp tiên trưởng. Từ nhỏ tới giờ tiểu nhân đã có năng lực biết trước tai họa, mỗi khi có tai họa thì tim của tiểu nhân sẽ đập rất nhanh, không thể nào khống chế được. Cho nên, tiểu nhân biết bọn họ sẽ gây bất lợi với chưởng quỹ tiểu nhân, van cầu tiên trưởng đi cứu chưởng quỹ của tiểu nhân đi!
Lệnh Hồ đưa mắt nhìn thì thấy da của người làm thuê này tái nhợt hẳn đi, còn tim đập cũng nhanh hơn