Chứng Hồn Đạo
Chương 24 : Tế Điện (Cúng Tế)
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Mặt mày của Thanh Thành Ngũ Hữu lúc này xám như tro, đặc biệt là Từ Hữu Chí vừa rồi còn rất hưng phấn vì giết xong cả nhà chưởng quỹ kia, nhưng cảm giác bây giờ của hắn là vô cùng hối hận.
Hắn biết, những người khác thì còn một cơ hội để trốn đi, nhưng chỉ có hắn là không thể nào trốn khỏi, bởi vì người là do hắn g iết chết.
- Chia ra trốn!
Chung Hữu Ý là người thứ hai chạy ra khỏi phủ đệ Ngụy Nha.
Bốn người khác cũng vội vàng nhảy lên phi kiếm. Nhưng đáng tiếc, dưới thần niệm quá mức mạnh mẽ của Lệnh Hồ, cả đám người vừa mới bay lên không trung thì đã bị một luồng sức mạnh vô hình chặn lại, tùy thời đều bị ngã xuống đất vậy.
Vốn Lệnh Hồ có thể dùng thần niệm mạnh mẽ trực tiếp đánh tan linh hồn bọn hắn, nhưng cũng phải nói rõ mọi việc cho rõ ràng mới được. Dù sao, dưới sự áp chế của thần niệm khổng lồ của mình, bọn họ có muốn trốn cũng không trốn được.
Tính tình Lệnh Hồ trời sinh đã luôn muốn làm theo ý mình, nên lúc này làm việc cũng bất kể việc giết mấy tên tu sĩ phái Thanh Thành này có gây bất lợi gì ình về sau hay không.
Mặc dù Thanh Thanh Ngũ Hữu đã tách ra chạy trốn, nhưng còn chưa bay ra khỏi Ô Tư sơn thành thì đã bị Lệnh Hồ đuổi theo, tóm lấy từng người.
Người bị Lệnh Hồ bắt lấy đầu tiên chính là Từ Hữu Chí, nhưng người này vẫn có chút đảm lượng, mở lời uy hiếp:
- Sau khi ta giết những người phàm tục kia đã đem chuyện Vân Mộng Bạch Hổ báo cho sư phụ ta ở phái Thanh Thành, rất nhanh lão nhân gia ông ta sẽ đến đây thôi. Nếu như ngươi giết ta thì không những là ngươi, mà ngay cả Hoa Nghiêm tông cũng sẽ bị phiền toái không thôi, nếu như thả ta....
Lệnh Hồ rất ghét nghe một người máu lạnh như Từ Hữu Chí nói nhảm, bàn tay đặt ở cỗ đối phương khẽ dùng sức một cái.
- Tàn sát người vô tội! Chết!
Đây là lần đầu tiên Lệnh Hồ giết người. Nhưng ngoại trừ cảm giác nhẹ nhàng ra thì không hề có chút do dự gì nữa.
Nội tâm Lệnh Hồ lúc này ân hận vô cùng, dĩ nhiên không phải ân hận vì việc giết người của phái Thanh Thành, mà chính là với ba mươi mấy người nhà của Triệu Tồn Vượng đã chết.
Nếu không phải vì Lệnh Hồ đi săn Vân Mộng Bạch Hổ đổi lấy tiền thù lao ở phòng trọ Triệu Tồn Vượng thì họ cũng sẽ không bị đám người phái Thanh Thành giết như thế. Lệnh Hồ có thực lực, hắn có thể tự vệ vô sự, nhưng đám người Triệu Tồn Vượng đã bị vạ lây rồi.
Lúc này, Lệnh Hồ vẫn cho rằng đám người phái Thanh Thành là giận mình nên mới lây sang tàn sát những người phàm tục bất khả kháng như Triệu Tồn Vượng kia.
Từ Hữu Chí là người đầu tiên bị Lệnh Hồ giế t chết, hắn còn có cơ hội nói mấy câu trước khi chết. Nhưng còn bốn người Chung Hữu Ý thì ngay cả cơ hội nói cũng không có.
Dĩ nhiên, không phải là bọn chúng không có cơ hội nói nhảm, mà là đem những thời gian đó dùng để phản kháng.
Cho dù chết thì bọn họ cũng sẽ không ngồi đó chờ chết, nên không khỏi dùng pháp bảo công kích về Lệnh Hồ. Hiển nhiên, chỉ là mấy tên tu sĩ Kết Đan kỳ nho nhỏ như bọn họ thì Lệnh Hồ không coi vào đâu cả.
Mặc dù đã ngự kiếm bay đi, nhưng còn chưa ra Ô Tư sơn thành thì cả đám Thanh Thành Ngũ Hữu đã bị Lệnh Hồ gi ết chết tại chỗ, rồi bị một ngọn lửa đốt thành tro bụi.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m.
Lúc này chỉ còn lại Hồ Bất Vi. Người này quả không hổ danh là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, dưới thần niệm mạnh mẽ của Lệnh Hồ mà còn có thể chạy ra khỏi Ô Tư sơn thành, sau đó bay về phía Vân Mộng sơn.
- Hừ! Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ sao? Bởi vì ngươi nên mấy tên Kết Đan kỳ vô liêm sỉ kia mới có đảm lượng trở về trả thù a! Cho nên, ngươi cũng phải chét!
Tiếng hừ lạnh của Lệnh Hồ như một tiếng nổ vang ầm lên bên tai Hồ Bất Vi đang lẩn trốn ngoài mấy chục dặm vậy, khiến cho thân thể Hồ Bất Vi lay động không thôi. Đồng thời, môt cỗ thần niệm mạnh mẽ như một lưỡi đao sắc bén không thể phá nổi không có chút lưu tình chém về linh hồn thức hải của Hồ Bất Vi, làm cho thần thức của hắn chỉ trong thoáng chốc đã biến mất.
Thân thể Hồ Bất Vi run lên, phi kiếm dưới chân cũng mất đi linh quang, cả người rơi từ trên phi kiếm xuống.
Một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cứ như vậy bị thần niệm mạnh mẽ của Lệnh Hồ công kích đến, bị đánh tan linh hồn không hề có chút sức phản kháng nào, đây rõ ràng là tàn sát hoàn toàn!
Thi thể của Hồ Bất Vi bị thần niệm của Lệnh Hồ bắt trở về từ ngoài mấy chục dặm một cách dễ dàng.
So sánh với cự kiếm hơn vạn cân trên lưng Lệnh Hồ thì chút cân nặng của thi thể Hồ Bất Vi căn bản không thể nào so sánh được. Lúc tu luyện ở Tri Kiếm phong, cự kiếm vạn cân thường xuyên bị thần niệm của Lệnh Hồ khống chế, bay đi bay lại ở Tri Kiếm phong gần cả trăm dặm.
Cách thức điều khiển cự kiếm vạn cân hoàn toàn khác với cách mà các tu sĩ ngự kiếm phi hành.
Các tu sĩ khi điều khiển phi kiếm trước tiên phải khắc sâu vào bên trong một tia thần niệm của mình, sau đó phải không ngừng tiến hành tế luyện câu thông. Bước tiếp theo là đưa vào bên trong đan điền của mình, lấy chân nguyên linh lực không ngừng ân cần chăm sóc, khiến cho phi kiếm phù hợp với tinh thần của mình, cuối cùng đạt tới mức cùng một nhịp thở, góống như là thân thể của mình vậy. Sau khi đã hoàn thành các bước đó thì phi kiếm sẽ giống như cánh tay của người sử dụng vậy, chỉ cần đưa vào chút tinh thần lực là đủ.
Còn cách Lệnh Hồ sử dụng cự kiếm lại hoàn toàn khác. Trước mắt, cự kiếm trên lưng của Lệnh Hồ ngoại trừ có mấy tầng trận pháp trọng lực ra thì không hề có linh tính như phi kiếm những người tu tiên khác, trên thực tế vẫn chỉ là một