Chứng Hồn Đạo
Chương 43 : Rút Kiếm
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Lệnh Hồ lười nói thêm với bọn người này, đưa tay rút cự kiếm ở sau lưng ra rồi phóng cắm xuống mặt đất cách La Cửu Cương một đoạn, nói:
- Mời!
La Cửu Cương cũng không ngờ rằng Lệnh Hồ thật sự để cho hắn rút cự kiếm. Tuy cự kiếm kia nhìn qua rất lớn, lớn đến nỗi dọa người được. Nhưng tối đa chỉ nặng mấy ngàn cân thôi, mà đừng nói là mấy ngàn cân, cho dù là cả vạn cân thì La Cửu Cương cũng có thể dễ dàng cầm được!
Hành động này của Lệnh Hồ đã nhục mạ hắn rồi.
Cho dù không muốn, nhưng giờ phút này hắn không thể không tới cầm kiếm. Vì người tu tiên coi trọng nhất là mặt mũi, nếu như hắn không làm có nghĩa hắn đã thừa nhận mình không rút nổi thanh kiếm đó.
La Cửu Cương tới rút kiếm rồi, nhưng không phải là chứng minh hắn cầm được kiếm lên. Điều hắn muốn chính là tiện tay phá hủy luôn thanh cự kiếm này, để ọi người biết được uy lực "Bá Thiên chân công" của La Cửu Cương hắn.
Nhưng điều làm ọi người xém chút nữa té xỉu chính là La Cửu Cương với khí thế kinh người kia quả thật đã rút được kiếm ra, nhưng điều hắn đang làm không thể gọi là cầm được. Hắn vừa rút ra được một chút thì cả người đã lảo đảo theo kiếm, sau đó phải buông kiếm ra, để cho kiếm cắm lại xuống mặt đất đến hơn nửa thân kiếm.
Sắc mặt La Cửu Cương hồng cả lên. Hắn không ngờ rằng cự kiếm này lại nặng như vậy, nghĩ nhiều lắm chỉ có mấy ngàn cân, nhưng ai ngờ lại đến mấy vạn cân cơ chứ. Nhưng, đây không phải là điều quan trọng nhất.
Điều làm cho La Cửu Cương kinh ngạc chính là, cho dù cự kiếm có nặng mấy vạn cân thì hắn cũng có thể cầm vững chắc được. Nhưng vào lúc hắn nắm được chuôi kiếm thì cảm thấy Bá Thiên chân công không còn tác dụng gì cả, lực lượng bỗng bị cự kiếm hấp thu hết, chỉ còn lại lực lượng thân thể thuần túy. Chỉ có lực lượng thân thể thì làm sao cầm được cự kiếm cơ chứ, đừng nói là mấy vạn cân, cho dù là hai ngàn cân thì cũng có chút khó khăn đó.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng hoài nghi của đám người sư đệ chung quanh, La Cửu Cương đỏ cả mặt lên, khó coi vô cùng. Hắn cũng không giải thích gì cả, lại hít một hơi thật sâu, rồi bàn tay to chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm lại lần nữa. Bá Thiên chân công được vận chuyển, khí thế uy mãnh của La Cửu Cương lại hiện ra rồi. Ngay lúc này, cả người của hắn toát ra từng đạo ánh sáng xanh nhạt, đây là hiện tượng Bá Thiên chân công được vận chuyển tới cực hạn.
Nhưng mà, điều làm cho người ta không thể nói lời nào chính là, cho dù La Cửu Cương có khí thế kinh người đến đâu, cho dù ánh sáng xanh kia chói mắt đến đâu, sắc mặt của hắn cũng đỏ bừng lên rồi, nhưng vẫn không thể nào rút được cự kiếm kia lên.
Đến lúc này, ai ai cũng biết thanh cự kiếm kia của Lệnh Hồ có chút môn đạo.
- La sư huynh, chuyện gì vậy?
Anh Cửu Liệt truyền âm nói.
La Cửu Cương cau mày, truyền âm nói:
- Thanh cự kiếm này có chút kỳ lạ. Sức nặng của nó khoảng sáu vạn cân, nhưng Bá Thiên chân công không hề có tác dụng với nó, chỉ có thể dùng lực lượng thân thể mà thôi.
Vương Cửu Trọng có tính tình nóng nảy, lớn tiếng nói:
- Sư huynh, huynh tránh ra. Để đệ tới thử.
Lời này làm cho La Cửu Cương càng xấu hổ hơn, sắc mặt khó coi vô cùng.
Nhưng hắn biết vị sư đệ này của mình lỗ m ãng, cũng không thể nào nói được. Hắn chỉ đành thối lui sang một bên.
Mặc dù cùng sư môn, nhưng Vương Cửu Trọng không tu luyện Bá Thiên chân công, mà là Địa Long huyền công. Khẽ vận nội công, cả người toát ra từng tia sáng màu đen, Vương Cửu Trọng hét lớn một tiếng rồi đưa hai tay cầm lấy cự kiếm, dùng sức rút ra. Nhưng kết quả vẫn giống như La Cửu Cương khi nãy, cho dù mặt đỏ cả lên, đã dùng hết khí lực rồi nhưng vẫn không thể rút kiếm lên được.
- Con bà nó, cự kiếm này quá tà rồi!
Vương Cửu Trọng mắng:
- Địa Long huyền công của lão tử vậy mà không có tác dụng, một chút sức cũng không có chỗ dùng!
Lời này của Vương Cửu Trọng đã nói hết bí mật của cự kiếm ra, mọi người đứng xem cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Sắc mặt La Cửu Cương có chút khó coi, nhìn Lệnh Hồ nói:
- Các hạ có ý gì đây? Sao lại cố ý động tay động chân lên cự kiếm, khi dễ Anh Vũ các không có cao thủ hay sao?
La Cửu Cương thẹn quá thành giận, quát lên.
Lệnh Hồ thản nhiên nói:
- Đạo của Vũ tu là cường hóa thân thể, chỉ khi thân thể mạnh mẽ thì mới có thể tiến xa hơn được trên con đường Vũ tu. Một khi chỉ tu công pháp mà khộng rèn thể thì cho dù công pháp có lợi hại đến đâu, thân thể cũng mềm yếu vô cùng. Đến lúc dùng võ nhập Thánh chỉ sợ còn không đối kháng được thiên kiếp đâu. Bên trong thanh cự kiếm này có mười chín đạo trận pháp chồng chất lên nhau, nặng sáu vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi cân! Mặt khác, nó còn có một tầng trận pháp cấm linh nữa, cho dù có đưa linh lực vào cũng bị hấp thu thôi, chỉ có thể dựa vào lực lượng thân thể để nắm giữ cự kiếm! Các ngươi cầm không nổi là vì lực lượng thân thể các ngươi quá yếu mà thôi!
Phong Vũ Nhược đưa tay che miệng nhỏ lại, cả kinh nói:
- Lệnh Hồ sư huynh, nói như huynh thì chẳng phải suốt nhiều năm qua huynh vẫn dựa vào lực lượng thân thể để tiếp nhận hơn sáu vạn cân?
Lệnh Hồ cười nói:
- Đây là một phương pháp rèn thể của đạo Vũ tu. Nhưng không thể nào một lần chịu được toàn bộ sức nặng như vậy được, chỉ có từ từ chịu đựng thì mới được.
Tuy Lệnh Hồ nói bình thản, nhưng nội tâm của mọi người nghe chung quanh lại kinh hãi vô cùng. Nét hoảng sợ hiện rõ ra cả trên mặt, ngay cả Nạp Lan Bạch Y cùng Lý Thiên Mạc cũng có biểu hiện như thế.
Mà nguyên nhân làm ọi người hoảng sợ thật sự chính là do các đạo trận pháp trên thanh cự kiếm của Lệnh Hồ. Trận pháp trọng lực còn dễ nói đi, nhưng trận pháp cấm linh lại có thể triệt