Chứng Hồn Đạo
Chương 44 : Khai Mạc
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Dưới sự hấp dẫn của lợi ích, rất khó để cho người ta không nổi lòng tham lên.
Nhìn thấy ánh mắt tham lam của mọi người xung quanh, Lệnh Hồ khinh bỉ trong lòng không thôi, cười lạnh liên tục.
Hiển nhiên, hắn cũng biết cự kiếm của mình bây giờ đã thành vật người khác mơ tưởng lấy đi, giống như Yêu Đan vậy.
- Không ngờ rằng cả người tiểu tử này toàn là bảo bối, có khi trên người còn có nhiều bí mật hơn!
Trong đám người đó, có vài tu sĩ cao giai suy nghĩ như vậy, ánh mắt lóe lên không thôi.
Các tu sĩ tở quãng trường giao dịch bây giờ hầu như tụ tập lại chung quanh cự kiếm Lệnh Hồ. Mà Uông Thanh Việt thân là đại chấp sự đại hội giao dịch người tu tiên lần này cũng vội vã tìm đến. Nhìn thấy cự kiếm cắm ở dưới đất, trong mắt Uông Thanh Việt xuất hiện thần sắc kỳ lạ, sau đó ôm quyền về phía Lệnh Hồ cười nói:
- Lệnh Hồ đạo hữu thật làm cho người khác phải hâm mộ đó! Có tin đồn nói rằng Lệnh Hồ đạo hữu vô duyên với Nguyên Anh kỳ, nhưng theo lão phu thấy thì chính Lệnh Hồ đạo hữu mới là người có phúc duyên thâm hậu, không người nào có thể so sánh với. Không những trong tay có Yêu Đan vô số tu sĩ tranh giành, bây giờ lại có vị tiền bối thần bí tặng cho cự kiếm có trận pháp cấm linh giúp luyện thể. Có nhiều kỳ ngộ như vậy, con đường tu tiên của Lệnh Hồ đạo hữu tuyệt đối là sáng lạng!
Lệnh Hồ nói:
- Tiền bối quá khen! Nhưng mà, chỉ vì sự tranh chấp nhỏ của Lệnh Hồ với người khác mà lại dẫn đến nhiều người tập trung như vậy, sợ rằng đã làm gián đoạn đại hội rồi, Lệnh Hồ nhận sai vậy. Kính xin tiền bối để ọi người tản đi, khôi phục lại trật tự của đại hội.
Nói xong, Lệnh Hồ đi tới phía trước, dễ dàng rút thanh cự kiếm lên trước sự chứng kiến của bao người, sau đó đem bỏ vào trong bao.
Uông Thanh Việt vuốt cằm nói:
- Lệnh Hồ đạo hữu nói rất có lý.
Thật ra, không cần Uông Thanh Việt nói ra gì thì sau khi Lệnh Hồ đem kiếm mang đi, mọi người cũng tự động tản ra, đại hội giao dịch cũng vì thế mà bình thường trở lại.
Nhìn thấy thân ảnh bốn người Lệnh hồ rời đi, vô số tu sĩ đưa mắt nhìn theo, cũng không biết trong lòng có tính toán gì không.
- Lệnh Hồ sư huynh, hồi nãy huynh nói ra bí mật của cự kiếm, sợ rằng đã rước phiền toái vào thân rồi.
Nạp Lan Bạch Y lo lắng nói.
- Đúng vậy, Lệnh hồ sư huynh. Cự kiếm này có chứa bí mật về trận pháp cấm linh cấp thần trong truyền thuyết, sao huynh có thể thuận miệng nói ra như vậy? Thật là đần mà! Muội thấy ánh mắt của ai nấy đều tham lam cả, không hề có ý tốt. Làm sao bây giờ? Lỡ như bọn họ đánh liều cướp lấy thì sao? Không được, để muội nói cho phụ thân, nói người mau chóng phái cao thủ tới bảo vệ Lệnh Hồ sư huynh!
Phong Vũ Nhược khẩn trương nói.
Lệnh Hồ mỉm cười:
- Tiểu sư muội không cần khẩn trương. Sư huynh của muội đã được bảo vật rất chu toàn rồi, không cần lo lắng. Huống chi, ta đã để cự kiếm ở trên đất, nhưng không có ai lấy đi được cả. Nếu chỉ dựa vào lực lượng thân thể mà cầm được cự kiếm có trọng lượng đến sáu vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi cân, thì cả Tu Tiên giới cũng không có nhiều người đâu.
Phong Vũ Nhược nói:
- Cho dù không có nhiều lắm, nhưng vẫn có đúng không? Lỡ như gặp phải người có thể cầm được cự kiếm thì huynh làm sao bây giờ?
Lý Thiên Mạc cười nói:
- Vũ Nhược sư tỷ, đệ nghĩ trong tay Lệnh Hồ sư huynh đã có hậu chiêu tự bảo vệ mình rồi, không có lấy tính mạng của mình ra nói giỡn đâu.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m.
Nạp Lan Bạch Y lại nhớ tới cả Kiều Xung cũng không làm được gì Lệnh Hồ, tâm tư cũng thoáng buông lỏng một chút. Ngay cả trưởng lão tông môn Kiều Xung có tu vi Hợp Thể hậu kỳ cũng bị Lệnh Hồ làm cho đau khổ không thôi, điều này cho thấy thực lực Lệnh Hồ rất mạnh.
Ngược lại, Lệnh Hồ vốn là người tự do cuồng phóng, nếu như chưởng giáo Phong Thái Xung thật sự cho người trong tông môn tới bảo vệ, nói không chừng lại vì chút đồ vật mà hắn trở mặt với tông môn. Nếu chuyện này xảy ra thì cái được không bù được cái mất đâu.
Vì vậy, Nạp Lan Bạch Y cũng mỉm cười khuyên nhủ:
- Tiểu sư muội, Lệnh Hồ sư huynh có khi nào làm việc gì mà không chắc chắn chưa? Muội hãy tin tưởng Lệnh Hồ sư huynh đi. Nếu như tông phái thật sự phái cao thủ tới bảo vệ thì làm sao Lệnh Hồ sư huynh có thể thực hiện được kế hoạch tu luyện của mình? Nếu như có người trong tông phái mượn danh nghĩa của môn phái lấy đi đồ của Lệnh Hồ sư huynh, thì Lệnh Hồ sư huynh sẽ khó xử lắm đấy! Huống chi, nếu con chim nhỏ luôn được bảo vệ che chở, nó vĩnh viễn không thể bay lượn khắp trời được đâu. Chỉ có lịch lãm xông pha mới có thể trưởng thành.
Phong Vũ Nhược nói
- Muội chỉ sợ có điều gì đó xảy ra thôi.
Lệnh Hồ vuốt đầu nàng nhẹ nhàng, nội tâm cảm thấy rất ấm áp.
Bốn người trở về Đan Tiên biệt phủ, thuận tiện thuê lấy một phòng thượng hạng khác.
Vì tránh cho phiền toái tới tìm mình, trong mấy ngày kế tiếp Lệnh Hồ không hề ra khỏi Đan Tiên biệt phủ, lẳng lặng ở trong phòng tiềm tu. Còn ba người Lý Thiên Mạc, Phong Vũ Nhược cùng với Nạp Lan Bạch Y cũng thỉnh thoảng ra ngoài đại hội giao dịch, lấy được không ít thứ tốt.
Tu vi hiện nay của Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y là Nguyên Anh hậu kỳ, cách đại viên mãn một chút nữa thôi. Tuy trong tay Lệnh Hồ có chút Yêu Đan, cũng như một chút đồ các nàng dùng được, nhưng hắn lại không có ý định đưa cho. Vì hắn muốn cho các nàng có thể tự trưởng thành bằng chính thực lực của mình.
Mà bản thân Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y không hề có cảm giác thất vọng, thậm chí hai người còn chưa bao giờ có ý định lấy đồ gì từ trong tay Lệnh Hồ cả. Quan tâm chính là tình cảm chân thật nhất, trong đó không có yếu tố lợi ích hay mưu đồ gì cả.
Lý Thiên Mạc là siêu cấp thiên tài, càng không cần mượn ngoại vật để tăng tu vi lên.
Trong khoảng thời gian này, Đan