*Bốp bốp* vài tiếng, Viễn Khang đang ngủ thì giật mình dậy, Tiết Nhân đang òa khóc nức nở, con bé còn liên tục tát vào mặt anh, vừa khóc vừa kể lể:
- Papa đáng ghét...!Papa xấu xa...!Hức...!Con ghét papa...!Hức...
Nó vừa khóc vừa la lối, tay thì tát vào mặt anh tới tấp.
Tiết Nhu nằm bên cạnh cũng vì tiếng khóc đó mà giật mình tỉnh giấc, cô ngây ngô đứa trẻ đang khóc lóc ĩ ôi, khẽ đưa tay kéo nó vào lòng.
Cô thích ôm con nhóc này lắm, nó dễ thương cực.
Cô mặc cho nó khóc la vẫn mãi ôm chặt nó trong lòng, đè gò má nó ra hôn lấy hôn để:
- Nhân Nhân đáng yêu quá...!Nhân Nhân khóc cũng dễ thương nữa hihi...
Còn bé bị siết chặt càng giẫy giụa hơn, Viễn Khang vớ tay mở đèn trong phòng, anh vội kéo Nhân Nhân ra khỏi vòng tay Tiết Nhu.
Lập tức Tiết Nhu mếu máo, Khang thở dài:
- Em ôm như vậy Nhân Nhân Nhân sẽ không thở nổi.
Được anh ôm trên tay, Nhân Nhân nắm lấy tay lên đưa lên miệng cắn thật mạnh, Khang đau điếng buông con nhóc ngang ngược này ra.
Anh trừng mắt nhìn nó, nó không những không sợ mà còn cầm gối liên tục đánh vào người anh, miệng thì luôn kêu anh là người xấu rồi ghét lên ghét xuống.
Tiết Nhu ngây thơ nghiên đầu nhìn cha con Viễn Khang, cô rất ngây thơ, còn cho rằng Nhân Nhân đang diễn phim cho cô xem.
Thấy anh bị đánh tới tấp, cô cười rộ lên vỗ tay.
- Nhân Nhân giỏi quá...
Đôi mắt cô tràn đầy sự ngưỡng mộ, Khang mặt nhăn mày nhó la lên một tiếng khiến Tiết Nhân đứng hình.
- Con bị điên à?
Nhân Nhân mếu máo, nó chội hẳn cái gối lên mặt anh rồi chạy vào lòng Tiết Nhu ngồi, trong lúc cô còn đang ngắm nghía nó thì nó kéo tay cô đặt trước ngực mình:
- Mẹ ôm Nhân Nhân lại đi...
Nghe con bé nói thế, Tiết Nhu liền ngoan ngoãn ôm nó, nó bắt đầu một màn khóc trời gián âm ĩ:
- Mẹ biết gì không, papa muốn đánh con, còn làm lơ con, hơn nữa papa còn ghét bỏ con chẳng quan tâm con một xíu nào, suốt ngày cứ Vũ Vũ, Vũ Vũ thôi hức...!Mẹ ơi Nhân Nhân tổn thương quá...!Chắc con bỏ nhà đi theo cha nuôi mất...
Một màn này đã làm Tiết Nhu cứng đơ người, cô phải mất vài chục giây mới hiểu được những gì Nhân Nhân nói, ngay sau đó cô liền mếu máo nước mắt giàn giụa ôm chặt Nhân Nhân, liên tục lắc đầu:
- Không...!Nhân Nhân không được đi...!Mẹ sẽ đánh Khang mà...!Nhân Nhân đừng bỏ mẹ...!hức...
Viễn Khang đần mặt ngây ngốc, cái quái gì đang diễn ra vậy? Đang yên đang lành tự nhiên ngủ dậy tát anh rồi còn đánh anh, giờ lại nói mấy thứ vớ vẩn.
Anh đi đến cốc vào cái đầu bé nhỏ của cô con gái năm tuổi, nó giương cặp mắt sắc bén nhìn anh.
Tiết Nhu thấy anh động tay với con gái liền òa khóc, cô chán ghét nhìn Khang:
- Khang là người xấu...!Khang muốn đuổi Nhân đi...!Khang là đồ khó ưa...!Mau cút đi...
Anh tự bộp vào trán mình, ngán ngẩm lắc đầu.
Từ khi Tiết Nhu trở nên ngốc, con nhóc quái quỷ này luôn ỷ vào mẹ nó để ăn hiếp anh, đúng là uỗn công anh nuôi dưỡng mà.
Vốn định cốc vài đầu nó một cái nữa nhưng lần này hành động của anh lại bị Tiết Nhu đoán được, cô lại ôm lấy nó, dùng thân mình che chắn:
- Không được đánh Nhân...
Nhìn vẻ mặt đắc ý kia Khang chỉ biết thở dài, anh ngán ngẩm:
- Lại nằm mơ thấy papa có vợ mới chứ gì?
Nó quả quyết gật đầu, anh lại nói tiếp:
- Thấy papa cho con ra đường ở, bắt con ăn cá rồi cười đùa với Vũ Vũ, xem con như không khí chứ gì? Đúng không?
Tiết Nhân chau mày, sao papa nó biết hết vậy? Thấy biểu cảm này anh tự bộp vào trán mình, lúc trước còn lách nhách mơ vài cái, bây giờ nó mơ đủ combo luôn rồi.
Anh đang tính chuyển sang nghề đạo diễn, giấc mơ của con gái anh nó phong phú đa dạng quá, dựa vào số giấc mơ lâm li bi đát ấy cũng kiếm được chút đỉnh ấy chứ.
Con nhóc năm tuổi này giờ đã ranh ma lắm rồi, có hôm nó còn nằm mơ thấy nó vừa tròn mười tám tuổi liền bị anh ép cưới chồng cơ, còn mơ thấy chồng nó giống hệt anh ngày nào cũng hành hạ nó.
Ôi thôi chỉ hai năm mà đủ thứ giấc mơ li kì.
Không lẽ bây giờ anh đi chửi con ngốc kia? Thủ phạm của những giấc mơ ấy chính là Tiết Nhu không ai khác, bị ngốc là nói cho sang chứ thật chất là bị khùng bất chợt ấy.
Không biết nổi hứng gì đột nhiên mở mấy bộ phim ngôn tình cẩu huyết lên xem, có thể con ngốc này xem không hiểu gì, nhưng Nhân Nhân thì một trăm phần trăm là hiểu.
Đã nhiều lần anh dặn Minlia không cho cô mở mấy bộ phim đó, nhưng kết quả tặng cho anh là cái khóc lóc giẫy giụa của cô vợ, dỗ cả tiếng cũng chẳng chịu nín.
Hai năm...!Hai năm thôi, hai năm anh đã thuộc nồng lòng mấy thứ Tiết Nhân mơ, cẩu huyết hết sức.
Lúc nào cũng mơ anh là người xấu, chẳng hiểu kiểu gì.
Papa nó tốt thế mà nó lại mơ papa nó vai ác mới đau.
Hai năm trước, may mắn vớt vác được cái mạng nhỏ của Tiết Nhu, nhưng ca phẫu thuật loại bỏ khối u lại khiến Tiết Nhu trở nên ngốc nghếch.
Không sao, như vậy cũng tốt, đỡ phải lo lắng thêm việc gì.
Ngốc là ngốc thế nào không biết, ngốc kiểu gì mà miệng lưỡi còn hơn hồi xưa.
Nói một câu là anh đã ú ớ không cãi lại được.
Khang ngồi xuống giường, anh nhìn hai mẹ con đang ôm ấp nhau, nhẹ giọng:
- Nói nghe xem, lần này con mơ thấy ba VÔ TÂM, BẠC BẼO, ĐÁNG HẬN đến cỡ nào?
Anh cố tình nhấn mạnh từng chữ khiến Tiết Nhân có chút kiên dè.
Vừa nghĩ đến giấc mơ đó thôi nó đã sởn hết da gà, giấc mơ đầu tiên nó có cảm giác chân thật đến đau lòng, căm phẫn...
- Hừ, papa không cho con nhắc tới mẹ, bạn giựt đứt dây chuyền của con ba lại lên phòng mắng con, đã thế còn đuổi con về nhà cha nuôi, lúc con sốt thì ba chẳng thấy đâu...!Rồi lúc nào ba cũng Vũ Vũ, con nhìn mà đau lòng hết sức, còn nữa nha, ba còn bội bạc đến mức ha, ba a, ba lấy vợ mới nè, rồi có con mới luôn.
Có còn quan tâm gì đến con nhóc đáng yêu này đâu...!Hừ, đáng giận!
Nó kể mà cái mỏ nó cứ dảnh dảnh lên, rồi giọng nói thì ngang ngược hết mức, cuối câu còn nhận mạnh ba từ cuối rồi phứt mũi như thể "con giận rồi, ba dỗ con đi".
Đây là một câu chuyện buồn nhưng thú thật là anh không thể nào không cười, lúc trước, những lần đầu nó nằm mơ thì kể nghe còn được lắm, nhưng một năm mấy trở lại đây hình như nó học được nhiều từ ngữ hơn nên là câu từ nào nói ra cũng đậm chất tấu hài và phải khiến anh cười nghiên ngã.
Tiết Nhân bắt đầu đần mặt ra, cô đưa tay lên gãi đầu nhăn mặt không hiểu gì, Khang đưa mắt nhìn cô, anh ngoắc tay:
- Lại đây.
Tiết Nhu vừa định chòm lại người anh thì bị vướn con nhóc trong lòng, cô khều khều Tiết Nhân:
- Khang kêu mẹ đến đó...
Có vẻ như cô đang hỏi ý Tiết Nhân, nó phồng đôi gò má bánh bao ra tỏ vẻ ủ rủ:
- Mẹ không thương Nhân Nhân nữa à...!Papa đã ghét bỏ Nhân Nhân mà mẹ còn thế à? Mẹ làm Nhân Nhân tổn thương quá...!Hức...!Cả mẹ cũng ghét bỏ Nhân Nhân, Nhân Nhân sẽ bỏ nhà đi cho mẹ xem, hức...
Lần này Tiết Nhu thật sự không hiểu nổi những thứ con gái mình nói.
Lúc nãy, đại não cô đã chạy hết công suất để tiếp thu câu đầu tiên của nó, bây giờ nó cứ nói dồn dập, thật sự là ngơ ngác ba chấm.
Bắt gặp vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch của Tiết Nhu, Khang bật cười hỏi cô:
- Em hiểu nó nói gì không?
Tiết Nhu thật thà lắc đầu, cô mệt mỏi nằm dài xuống giường, Tiết Nhu cô đã buồn ngủ rồi, không còn sức để nói chuyện đâu.
Khang đưa tay kéo tay cô, anh nhẹ giọng:
- Lên gối nằm.
Tiết Nhu lười nhớt thay ra, cô lắc đầu rồi nhắm mắt ngủ luôn.
Tiết Nhân chau mày, chỗ dựa của nó bây giờ đi ngủ thì nó sẽ ra sao? Ba nó sẽ tống nó ra khỏi phòng mất...!
- Tiết Nhu, lên gối nằm nghe không.
Khang gằng giọng gọi cô, Tiết Nhu đang ngủ bị quấy phá liền cọc cằn nhăn mặt, cô bò lên gối nằm, dù vậy vẫn rất bất mãn với anh.
Không thèm nhìn anh nữa, cô úp mặt vào gối mà ngủ.
Hành động này chẳng khác gì trẻ con bị ép đi ngủ, rất đáng yêu nha.
Giữa đêm giữa