Vũ Vũ, con đi được đến chỗ ba, tối nay mẹ cho con ngủ với ba.
Đứa bé trai ấy dường như đứng còn muốn không vững chứ đừng nói là đi từ cửa vào.
Viễn Khang nhíu mày, anh đứng dậy đi đến bồng Vũ Vũ lên quay sang trách Bách Giai:
- Tội tình gì phải làm vậy? Sớm muộn cũng sẽ biết đi thôi.
Bách Giai bĩu môi, cô ta thở dài:
- Anh cứ chiều nó, ở nhà nó quậy em sắp điên đầu rồi...!
Viễn Khang bật cười, anh nhìn vào Vũ Vũ, cưng nựng thằng bé:
- Con ở nhà quậy mẹ lắm à?
Thằng nhóc trên tay anh lắc đầu ú ớ vài chữ như đang biện minh.
Anh bật cười xoa đầu nó, Bách Giai thở dài:
- Lúc nãy em đi mua đồ tiện sẵn ghét vào cho nó gặp anh.
Bây giờ thì mẹ con em về.
Cô ta đưa tay ôm lấy Vũ Vũ, dù sao thì cũng không thể làm phiền cuộc sống của anh mãi được, đứa bé này là do cô ta dại dột, thì cô ta chịu, không cần làm phiền đến ai.
Viễn Khang gật đầu, anh tiện miệng hỏi:
- Chú Bách thế nào rồi?
Bách Giai lắc đầu ngán ngẩm:
- Còn sao chăng gì nữa, đương nhiên là muốn gả em cho anh ngay và luôn rồi.
Nghe câu nói nửa đùa nửa thật, Khang cười cười quay mặt sang nơi khác, chuyện này có chút khó xử, anh biết Bách Thanh chỉ có đứa con gái duy nhất, ông ta cưng như trứng hứng như hoa vậy mà giờ con gái chưa tròn mười tám đã có thai ngoài ý muốn, việc này với ông ta mà nói là một sự sỉ nhục không hề nhỏ.
Tiết Nhân ở trong nghe thấy cuộc trò chuyện của papa và dì Bách Giai, con bé biết chồng của mẹ nó sắp bị cướp rồi.
Nó chạy ra ôm chân Khang như thể muốn được anh bồng.
Anh cúi xuống bồng nó lên.
Tiết Nhân ôm cổ papa, con bé liếc mắt nhìn Vũ Vũ, thằng nhóc ấy rất nhỏ, hầu như là không thể giành thứ gì với con bé, như tiếc quá, dạo gần đây nó mơ ác mộng nhiều nên nó mất hết thiện cảm với mẹ con Bách Giai rồi.
Khang vuốt lưng con bé, anh nói vào tai nó:
- Ôm em một cái cho em về.
- Ôm ạ? - Tiết Nhân ngây thơ hỏi lại, Khang mỉm cười gật đầu.
Tiết Nhân nhìn kĩ vào thằng bé ấy, khung cảnh thằng bé được papa cưng nựng trong mơ thoáng chốc hiện trong đầu nó, nó vội lắc đầu úp mặt vào hõm cổ papa.
- Không ôm đâu...!
Bách Giai như nhìn ra sự chán ghét từ ánh mắt Tiết Nhân, cô ta cười trừ:
- Nếu Nhân Nhân không thích thì thôi vậy.
Em và Vũ Vũ về đây.
Bách Giai ôm con trai rời khỏi nhà anh, lúc này anh mới quay sang nhìn con nhóc trên tay, ánh mắt nó nhìn anh lộ rõ sự hờn dỗi, nhìn thôi cũng biết nó lại nghĩ linh tinh rồi, anh đưa tay búng nhẹ vào trán nó:
- Con ăn xong chưa mà ra đây?
Tiết Nhân phồng đôi gò má, giọng điệu ngang bướng:
- Không ăn nữa.
Anh véo cái mũi nhỏ nhắn, con gái anh nó ngang như cua vậy, có ép nữa thì chắc chắn nó cũng không ăn.
- Thế ăn cá nhá?
Tiện miệng chọc nó một câu vậy mà nó đã la lên muốn điếc cả tai.
Nó tỏ vẻ giận anh, nhưng ngay sau đó liền mềm mỏng ôm cổ anh:
- Papa, con muốn chơi với mẹ...!
Đứng trên đùi Khang, con bé ỏng ẹo, dẹo tới dẹo lui, anh lắc đầu:
- Không được, mẹ đang ngủ.
- Papa đẹp trai...!Con muốn chơi với