Khăn len đỏ
Để anh gối lên đùi, Mạc Phi Nhi khẽ vỗ nhẹ hai má, gọi anh dậy.
Hàn Tuấn Thiên cảm thấy đầu rất đau, mở mắt, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt trông rất quen nhưng không thể nhận ra là ai.
“Hàn tổng, anh đứng lên được không?” Thấy anh chống tay dưới đất, cô nhanh chóng cầm tay anh khoác qua cổ.
Hai người xiêu vẹo đến phòng nghỉ của Tổng giám đốc.
Đoạn đường cũng không xa nhưng anh có vể rất mệt nên gần như nghiêng hết người về phía cô làm cho bước chân càng nặng.
Nhìn anh an ổn trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, trong đầu lại xuất hiện một thước phim tương tự.
Hôm đó anh cũng say, cô cũng dìu anh vào giường và đắp chăn cho anh như vậy.
Không biết từ lúc nào cô đã đặt anh vào trong tâm trí.
Mắt cũng không tự chủ mà dõi theo anh.
Mùi rượu trên người anh làm cô choáng váng, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô vội chạy vào trong nhà vệ sinh.
Cuối cùng mọi thứ cô ăn đều nôn ra sạch, bụng trống rỗng, mồm đắng ngắt, Mạc Phi Nhi khẽ thở dài tiến về phía giường.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào bàn tay ấm nóng, mắt dừng lại trên khuôn mặt anh.
Lúc ngủ anh mất đi dáng vẻ lạnh lùng ngày thường, thay vào đó là sự ấm áp.
Sao anh không gặp cô gái đó, sao anh lại đến đây, sao lại say xỉn như vậy? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô băn khoăn nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đúng lúc đang định rời đi thì một bàn tay kéo mạnh áo khoác cô, làm cô mất đà ngồi xuống giường.
“Không, đừng đi, đừng bỏ anh được không?” giọng anh đầy đau khổ ôm chặt lấy eo cô.
Mạc Phi Nhi sửng sốt, vội tách tay anh ra đứng lên nhưng tay anh đan rất chặt, không tài nào gỡ ra được.
Cứ thế suốt đêm, anh ôm chặt lấy eo cô, nằm ngoan ngoãn trong lòng cô ngủ ngon lành.
Nhìn bộ dạng của anh, cô không nỡ gọi anh dậy, cầm di động gọi về báo bố mẹ sẽ qua đêm nhà bạn, cô khẽ thở dài.
Trời chuyển sáng, Hàn Tuấn Thiên đau đầu tỉnh giấc, cảnh tượng trước mắt làm anh cảm thấy hoảng hốt.
Anh đang ôm chặt lấy eo cô, thậm chí đầu còn gối lên đùi cô, hai người cứ vậy ôm nhau ngủ hết đêm.
Vẫn mùi hương ấy, hương hoa hồng nhàn nhạt trong không khí minh chứng cho sự hiện diện của cô.
Tại sao người con gái này lại luôn xuất hiện những lúc anh thê thảm nhất, thật mất mặt.
Ngồi thẳng dậy, do cử động mạnh làm người con gái bên cạnh cũng thức giấc, anh vội quay lưng về phía cô, giấu đi bộ dạng bối rối rồi nhanh chóng xuống giường.
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, cô cảm thấy chạnh lòng liền thu xếp đồ rồi ra ngoài.
Mạc Phi Nhi thay quần áo dự phòng trong tủ, vệ sinh cá nhân rồi dặm phấn trang điểm che đi quầng thâm mắt do thiếu ngủ.
Cô mệt mỏi nhìn nhận lại tình cảm bản thân.
Đúng cô thực sự rất mệt, yêu đơn phương quả thực đã rút hết sức lực và tâm trí của cô rồi.
Cô cứ tưởng mình chỉ cần cố gắng anh sẽ quay lại nhìn cô lấy một lần.
Nhưng càng cố gắng, cô càng thêm thất vọng.
Mạc Phi Nhi ngắm nhìn