Bắt gặp ánh mắt của cô, Vũ Mặc Luân khẽ gãi đầu, anh bông đùa gọi lớn: “Bà xã à, anh đây này”
Câu nói của anh làm cô ngượng chín mặt, mọi người dồn chú ý vào cô.
Mấy cô gái xung quanh còn lườm nguýt, Mạc Phi Nhi khẽ chửi thầm rồi quay lưng.
Rất nhanh, Vũ Mặc Luân chạy đến khoác vai cô.
Cô đẩy anh ra, huých mạnh vào bụng: “Này thì bà xã này, lấy tớ làm bia vui lắm hả.
Lỡ mai lên báo cậu định tính sao?”
Anh khẽ mỉm cười vuốt tóc mai cho cô, thì thào nói: “Thì giúp hợp pháp hóa chứ sao”
Cô quay sang, giơ nắm đấm đe dọa, cắn chặt môi.
Vũ Mặc Luân khẽ chắp tay xin lỗi, lúc nào cũng vậy, anh luôn là kẻ bại dưới tay cô.
Kêu cô đợi ở vỉa hè, Vũ tổng vội vào lấy xe.
Đã gần Giáng sinh, trời đã có tuyết rơi, những cơn gió ngày càng lạnh khiến cho Mạc Phi Nhi không khỏi run cầm cập.
Thật may có chiếc khăn len đỏ hôm trước mới đan xong, đeo vào rất ấm.
Bất giác nhìn xung quanh, đôi mắt đột nhiên mở to hơn: “Hàn tổng, anh cũng ở đây sao?”
Hàn Tuấn Thiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng lên khẽ gật đầu.
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện riêng với nhau kể từ sau đêm ấy.
Một cơn đau rát kéo đến, anh khẽ che miệng ho sặc sụa.
Cứ như vậy, anh ho liên tục.
Mạc Phi Nhi nhìn sắc mặt anh không được tốt, lại còn ho liên tục, chắc là bị viêm phổi rồi.
Nhìn lại chiếc khăn trên cổ, rồi lại nhìn anh, khẽ mím môi, để mặc anh…cô không làm được.
Ho nhiều lần khiến đầu óc Hàn Tuấn Thiên choáng váng, bỗng cổ cảm thấy ấm áp, cô đang quàng khăn cho anh.
“Cô đang làm gì vậy?” Anh nhìn cô chăm chú hỏi.
“Không có gì, thấy anh ho quá, không nên để cổ bị lạnh.
Anh cứ cầm lấy đi coi như tặng quà trước giáng sinh vậy.” Mạc Phi Nhi nói rồi cô chạy nhanh phía trước, chui vào trong xe.
Nhìn cô gái đang chạy phía trước, lại cúi xuống nhìn khăn len màu đỏ, thật ấm áp.
Chiếc khăn ấy tràn ngập mùi hương cô, mùi hoa hồng, anh hít thật sâu như muốn nuốt trọn mùi hương của cô.
Cùng lúc ấy trên xe, một người đàn ông trách móc người phụ nữ bên cạch, rõ ràng rất lạnh mà không quàng cổ vào lỡ bị cảm thì sao, cô gái chỉ biết chống chế là đeo khăn thấy ngứa cổ nên để vào túi xách.
Nhưng anh không biết vốn dĩ trong túi cô không có gì, còn chiếc khăn thì đang yên vị trên cổ một người đàn ông nào đó, màu đỏ rực nổi bật trong bầu trời tuyết rơi…
Lúc cô và anh xuống sân bay Tiêu Sơn, mặt trời cũng đã lặn vì thế mà không khí cũng trở nên lạnh hơn.
Mạc Phi Nhi xoa hai tay vào nhau rồi vỗ lên mặt giúp mình tỉnh táo.
Bước chân đến Hàng Châu cô không khỏi cảm khái câu nói “ Trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàng” là vô cùng chính xác.
Hàng Châu là địa điểm mới mà Hàn thị đang nhắm tới.
Lần này cô cùng Tồng giám đốc đến đây để hoàn thiện nốt dự án.
Theo kế hoạch cô và anh sẽ ở lại đây 3 ngày sau đó sẽ quay trở lại Bắc