- Tuấn Thiên, anh tỉnh dậy đi- Phi Nhi chạy ùa vào phòng đỡ lấy anh.
Sao cô lại quên mất dưới phòng bảo vệ có chìa khóa cơ chứ.
Tuấn Thiên chớp mắt liên tục.
Anh thều thào lặp đi lặp lại điều gì đó.
Phi Nhi ghé sát tai nghe anh nói.
“Nhi Nhi, anh xin lỗi.
Anh xin lỗi em.” Cô sững sờ nhìn anh, bàn tay bên cánh tay anh bỗng siết chặt.
Giọng nói dịu dàng đó, anh đã nhớ rồi sao.
Tuấn Thiên tỉnh dậy khi anh đang ở trong bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng lan tràn trong không khí.
Anh đang ở đâu? Cánh tay anh cũng đang truyền một túi nước biển.
Tuấn Thiên vội vàng ngồi dậy, anh rút túi truyền ra khỏi tay mình.
Anh phải tìm Phi Nhi, anh phải tìm cô ấy, anh còn rất nhiều điều muốn nói.
Tuấn Thiên thấy bóng dáng cô trên khúc rẽ ra sân bệnh viện, anh vui mừng đuổi theo.
- Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì thế?- Hàn Lệ Sa như nổi khùng khi đến bệnh viện.
Cháu trai yêu quý của bà phải nằm viện vì cô ta sao?
- Tôi không hiểu ý bà – Phi Nhi thờ ơ đáp.
- Chẳng phải cô hối thúc nó tìm ra quá khứ để quay về với cô sao.
Cô thật ghê tởm.
Mang chắt ta đi giờ còn muốn cả cháu ta nữa.
Đồ phụ nữ tham lam, đến bao giờ cô mới chịu dừng lại?
- Tôi yêu cầu bà tôn trọng tôi.
Dù gì tôi cũng từng là vợ Tuấn Thiên.
Tôi thấy mình không sai ở đâu khiến bà khinh miệt tôi đến vậy.
Tốt nhất bà nên xem lại bản thân đi.
Bốp…
- Sao bà lại làm thế?- Phi Nhi đau đớn ôm má trái
Bốp…
- Tỉnh táo chưa? Cô dám dùng cái giọng hỗn láo đó nói với tôi à?
- Bà.
Tôi đã làm gì bà.
Hàn gia có trải thảm mời tôi, tôi cũng không vào.
Bà nghĩ chỉ có nhà bà mới cao quí thôi sao.
Bà nói tôi chi bằng bà quay lại dạy dỗ cháu trai mình đi.
Tôi đã buông tay từ lâu rồi, là anh ta cứ lẽo đẽo theo tôi, gây phiền hà cho mẹ con tôi.
Bà bảo anh ta làm ơn tránh xa mẹ con tôi một chút, tôi chỉ cần thế chứ không cần tiền của các người.
– Nói rồi, Phi Nhi bỏ đi để mặc những tiếng quát tháo của bà ta.
Nước mắt trên khóe mi vung thành một đường lấp lánh trên không khí.
Tuấn Thiên đuổi kịp cô thì bắt gặp hình ảnh bà nội tát cô, anh định bước lên bảo vệ cô thì nghe hết tất cả những gì cô nói.
Phi Nhi, anh làm em đau khổ đến vậy sao? Bàn tay của anh siết chặt, chỗ mũi tiêm vừa rồi lại rỉ máu.
Dòng máu đỏ thẫm nhỏ giọt trên cánh tay nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn.
- Cho tôi cái này.
Lục Quyên và Mặc Luân cùng chỉ tay vào hộp bánh trên giá.
Hộp bánh tiramisu cuối cùng.
- Là anh
- Là cô.
Hai ngón tay từ chỗ hộp bánh di chuyển lên mặt đối phương.
Sao lại xui xẻo vậy chứ.
Lục Quyên đến Bắc Kinh không phải vì lí do mà mọi người vẫn nghĩ.
Cô đang trốn nợ, vì vậy phải chạy sang đây.
Lục Quyên không còn bố mẹ, ở với bác từ bé nhưng trước kia ông ta chưa từng đối xử tốt với cô, thêm thói rượu chè cờ bạc liên miên làm nhà cô nợ ngập đầu.
Ông ta vì muốn trả nợ mà gán cô cho tên chủ nợ.
Vì thế cô mới chạy đến Bắc Kinh.
Cuộc sống ở đây quá vất vả, lại không có người quen nên ngoài việc dạy trẻ cô còn nhận bưng bê cho một quán ăn.
Người đàn ông đứng trước cô bây giờ chính là anh chàng bắt bẻ nước nóng khiến cô vô tình đổ lên chỗ đó của anh ta.
Sau đó mới biết anh ta là tổng giám đốc của Vũ thị.
Vì vậy, cô lập tức xin nghỉ việc rồi chuồn gấp.
Mặc Luân nghiến răng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta.
Người phụ nữ không phân biệt nổi độ nóng ấm lạnh của nước làm anh bây giờ đi tiểu cũng khó khăn.
Hay lắm chưa gì cô đã lộ diện rồi.
- Thế ai là người mua chiếc bánh ạ.
– Người bán hàng đã gói xong ái ngại nhìn lên.
Cả hai cũng quay ra giật lấy hộp bánh: “Là tôi.”
Đôi mắt nảy lửa lại quay