Tay nhẹ nhàng đưa ra giữa không trung cùng lời hò reo của khán giả đang theo dõi… - Bên đó có gì náo nhiệt vậy? – Tuấn Thiên bị đám đông phía trước gây chú ý.
Thư ký Trương cũng chú ý đám đông từ lâu rồi nhưng khi nhìn rõ đối tượng, cô không dám đả động trước anh: “ Dạ, là cầu hôn ạ.”
- Chúng ta đi cửa sau đi.
– Tuấn Thiên vốn không thích mấy chỗ đông người, vẫn nên tránh sang chỗ khác.
- Phi Nhi, anh yêu em.
Anh yêu em từ rất lâu rồi, lấy anh nhé… - Giọng nói quen quen vang lên dưới sảnh chính.
Lúc này, bước chân của Tuấn Thiên khững lại.
Anh bất ngờ nhìn xuống dưới.
Sảnh chính rất đông người, chủ yếu là phái nữ_ những người thích xem trò vui.
Sân khấu bao quanh bởi vòng hoa hồng đỏ thẫm tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Hàng loạt băng rôn căng lên xung quanh.
Dòng chữ: “ Phi Nhi, anh yêu em.”như vết cứa sâu vào tim anh.
Câu nói này, anh cũng hàng vạn lần lạp đi lặp lại trong lòng nhưng không thể nói to, ngàn vạn lần không thể viết lên những tấm băng rôn cỡ lớn để ai ai cũng nhìn thấy.
Những dòng chữ chứng minh, anh thua rồi.
Thua thật thảm hại trước Mặc Luân.
Tình yêu của anh so với anh ta không kém hơn nhưng tình yêu của anh lại làm cô mệt mỏi, tạo thành áp lực, trở ngại cho cuộc sống của cô.
Bàn tay của anh siết chặt, gân xanh trên trán cũng hằn rõ.
Mạch máu giật giật trông vô cùng đáng sợ.
Dạ dày anh trào lên cơn chua xót quen thuộc.
Sáng giờ anh vẫn chưa ăn gì, thuốc cũng chưa uống, đau dạ dày là lẽ thường.
Mồ hôi trên trán anh nhỏ từng giọt, khuôn mặt mệt mỏi cũng phờ phạc.
Anh nhắc nhở thư ký Trương rồi tự mình đi trước.
Anh vốn nghĩ nếu cô kết hôn với người đàn ông khác sẽ từ bỏ, sẽ chúc phúc cho cô nhưng anh cũng biết thời khắc cô ở bên người đàn ông khác cũng là lúc hạnh phúc mãi mãi rời xa anh.
Nhưng, chuyện nay không thể trách ai, có trách là trách bản thân anh vô dụng, lúc cô ở bên không trân trọng.
Có lẽ nếu cô đồng ý, khoảng thời gian về đêm quý giá nhất trong ngày của anh sẽ không còn, anh không thể đứng trước cửa nhà cô mỗi đêm mà nhìn lên nữa, chuyện này sẽ khiến chồng cô khó chịu, sẽ làm cô phiền lòng.
Chiếc điện thoại trong túi áo khẽ rung.
Tuấn Thiên mở máy, nhìn thấy người gọi thì lập tức tắt đi.
Việc đầu tiên anh làm khi xuất viện là thông báo hủy hôn với Uyển Nhi, anh cũng định sẽ kiện cô ta ra tòa nhưng mẹ anh đã khóc lóc xin anh lại, bố anh cũng bảo anh tạm thời tha cho cô ta vì danh dự Hàn gia.
Uyển Nhi thấy hủy hôn thì điên cuồng gọi cho anh, xuất hiện mọi nơi anh đến, bây giờ anh đối với cô chỉ có chán ghét.
Hiện tại cô ta vẫn chưa biết được dự tính của anh đương nhiên còn nuôi chút hi vọng, xem ra vài ngày nữa đến quấy rầy anh cô ta cũng không có thời gian.
Phi Nhi, nắm chặt chiếc hộp nhung đỏ trên tay.
- Mặc Luân, em xin lỗi.
Em không thể để mất anh được.
Chiếc nhẫn này không nên thuộc về em- Phi Nhi nhẹ nhàng đưa chiếc nhẫn vào hộp rồi đi ra khỏi dòng người.
Mặc Luân chết lặng nhìn bóng hình cô mất dần, tay cầm nhận cũng buông thõng xuống.
Phi Nhi, tại sao không được?