Giữa con đường, đáng lẽ phải trống trải lại đang xuất hiên một bóng hình.
Người đàn ông mặc bộ đồ đen, chùm mũ kín mít, anh ta ngồi xổm trước chỗ cô từng ngã xuống, cành hoa bách hợp trên tay anh ta cũng đặt xuống.
Phi Nhi chậm rãi tiến lại gần.
- Ta không cố ý, cháu đừng theo ta nữa.
Lần trước đâm phải bố cháu cũng là vô tình thôi.
Cảnh sát cũng nói như vậy rồi.
Con đường vắng vẻ lạnh ngắt chỉ có hai người, Phi Nhi run run đưa tay túm vai người đàn ông, nước mắt theo viền mắt chảy dài bên má.
Hắn ta.
Hắn ta chính là hung thủ.
- Anh…- Giọng cô run rẩy.
Bầu trời đen kịt, ánh sáng yết ớt khiến cô không nhìn rõ.
Sườn mặt người đàn ông quay ra, anh ta vừa nhìn thấy cô liền chạy bán sống bán chết.
Người đó, là Peter.
Phi Nhi vội vàng đuổi theo anh ta.
Trong đầu cô bỗng nhớ lại lần gặp anh ta khi cô bị Tuấn Thiên bắt cóc trên núi.
Lúc đó cô thấy anh ta có sự ngượng ngập đến bây giờ cô mới hiểu ra.
Thì ra, anh ta liên quan đến vụ việc đó.
Phi Nhi mải suy nghĩ mà lao trên đường.
Đúng lúc ấy một chiếc xe tải đường dài lao tới.
Phi Nhi chết sững đứng đường, trong đầu cô bỗng trống rỗng.
Ánh đèn xe chiếc sáng khắp người cô.
Tuấn Thiên lao ra trước xe, anh chỉ kịp xô cô về bên kia đường.
Phi Nhi trong giây phút ấy nhìn rõ khuôn mặt anh, anh sao vẫn đẹp trai đến vậy, người đàn ông cô yêu vẫn luôn như vậy.
Phi Nhi lúc bị anh xô đồng thời cũng kéo chặt cánh tay anh khiến cả cơ thể anh lao đến đè chặt lên cô.
Nhưng, thân thể anh quá nặng, cũng quá to lớn, cô vẫn không kéo anh ra được chỗ không có xe lao tới.
Trong giây lát, Phi Nhi thấy sợi dây sinh mệnh móc nối anh với cô.
Cả hai nhìn chằm chằm vào đối phương, đôi mắt đã thay họ nói lên tất cả.
Bíp… bíp….
- Hai người đang đóng phim hành động đấy à, ngáng giữa đường thế này ai còn chạy được nữa.
Định cản trở giao thông à?
Lúc này, cả Phi Nhi và Tuấn Thiên mới quay ra nhìn chiếc xe vừa rồi.
Xe dừng lại vừa vặn cách họ 10 phân, người tài xế bực tức quay sang lườm hai người.
Tuấn Thiên đứng dậy trước, anh đỡ Phi Nhi lên.
Sau khi xin lỗi tài xế, anh đến bên cạnh Phi Nhi vẫn còn đang thất thần ngồi ven đường.
Phi Nhi gục mặt giữa hai chân, cô vẫn chưa hết run, khuôn mặt cô vẫn trắng bệch không chút huyết sắc.
Thấy anh lại gần, Phi Nhi mới nhìn thấy bó hoa bách hợp ve đường.
Có lẽ, mục đích anh đến đây giống cô.
Tuấn Thiên cùng Phi Nhi đến chỗ xảy ra tai nạn, cả hai cũng thắp nhang, ước nguyện cho thiên thần bé nhỏ của họ sẽ được đến một nơi thật tươi đẹp, sống cuộc sống thật hạnh phúc.
- Phi Nhi, em muốn uống chút gì không?
Tuấn Thiên gọi cho mình tách café rồi đưa menu cho cô.
Tuấn Thiên từ sớm đã thức dậy, anh vốn chỉ muốn đến thắp cho con nén hương rồi sẽ đi ngay không ngờ lại gặp được cô.
Phi Nhi vẫn không có