- Đến khách sạn gần nhất- Cả hai buông nhau ra rồi nghiêm túc nhìn ông ta nói.
Lục Quyên mỏi mệt tỉnh giấc, sao thế này, cô đang ở đâu? Hạ thân chỉ mới nhích người lên một chút mà cũng cảm thấy đau đớn.
Tại sao cô lại ra lắm mồ hôi thế này, cả người nhớp nháp thật khó chịu.
Cô nhanh chóng vén chăn ra, một cánh tay rắn chắc vắt ngang qua eo, khoan đã cô không có nằm một mình,cũng không mặc quần áo? Những kí ức vụn vặt hiện lên trong đầu, cô đưa Mặc Luân vào xe, xong cô lại lao đến hôn anh ta, hai người quấn nhau lên phòng, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến…
- Á…aaaaaaaaaaaaaaa
- Sao vậy?- Mặc Luân khó chịu mở mắt, anh thực sự đang ngủ ngon.
- Á.aaaaaaaaaa.
Lục Quyên sao cô không mặc gì, hả sao tôi cũng vậy? Hai người nhìn nhau chằm chằm, cả hai cứ yên lặng như vậy, những lời muốn nói cũng không sao thốt lên lời.
Cuối cùng Mặc Luân cũng khó khăn nhìn cô nói: “ Tôi xin lỗi, chuyện tối qua là do tôi mất kiểm soát.” Lục Quyên cũng nhẹ nhàng vén tóc qua tai, ngượng ngùng nói: “ Không sao, là tôi bị chuốc thuốc, là tôi sai nên…”
- Tôi thực sự muốn xin lỗi cô.
Lại là lần đầu của cô, tôi… - Đây thực cũng là lần đầu của anh, nhưng xem ra phụ nữ và đàn ông cũng cách biệt rất lớn.
Trong tình thế phức tạp này, người đàn ông thông minh nhất cũng trở nên ngu ngốc.
Anh lục lọi trong túi áo lấy tập séc ra, kí tên vào rồi đưa cho cô- Cô tự điền chỗ tiền vào đi, mong chỗ tiền này sẽ giúp cô thấy dễ chịu hơn.
- Anh nói gì, anh trả tiền cho tôi.
Chuyện tối qua tôi không bắt anh phải đền bù, tôi không phải gái bán hoa.- Nói rồi cô tức giận lục trong túi mấy đồng lẻ, vứt mạnh vào mặt anh- Đây, tôi boa cho anh.
Phục vụ của anh chỉ xứng với số tiền này thôi.Nói thẳng nhé, tôi cũng tiếc đêm đầu cho loại yếu sinh lí như anh lắm nên thôi, chào…
- Cô… đứng lại…- Mặc Luân tức giận đập mạnh tay vào bàn, nhìn chăm chăm vào bóng người phụ nữ xấu xa phía trước.
Tôi không nói thì thôi, cô nghĩ cô ngon lắm chắc mấy lần ngất lên ngất xuống, chả phải đêm qua cô thích lắm sao? Từ đêm tới tận sáng sớm, hai người chìm đắm trong khoái lạc, anh thừa nhận anh cũng không khá hơn.
Đây cũng là lần đầu anh tiếp nhận những xúc cảm đó.
Tuấn Thiên mệt mỏi dựa lưng vào ghế, ngắm ánh chiều tà rải rác trên đường phố.
Trước kia khi bản thân mất trí nhớ, anh cũng hay chán nản mỗi lúc ngày tàn thế này.
Lúc ấy, anh đã nghĩ khi mình tìm lại kí ức, bản thân sẽ khác, sẽ không còn cô đơn mệt mỏi nữa nhưng, anh đã lầm rồi, tìm lại kí ức chỉ làm anh càng thêm cô độc hơn.
Tuấn Thiên ngồi lặng im ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng tắt đèn, ngắm nhìn con phố lúc đông lúc thưa, ánh mắt cũng vô thức chạy theo dòng người.
Cơn đau dạ dày thôi thúc anh đứng lên nhưng bản thân lại quá mệt mỏi để tiếp tục ăn một mình, ngủ một mình.
Hóa ra anh vẫn không quên được, anh không thể sống thiểu cô.
Tuấn Thiên, cố thêm mấy tiếng nữa thôi, ngày mai mày lại có thể vùi đầu vào công việc rồi.
Phi Nhi nhìn ngắm chiếc bàn chải của mình.
Thật sự rất lạ, bàn chải của cô 4 tháng nay chưa có thay