Mạc Phi Nhi ngẩng mặt nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, tốc độ ăn cũng đẩy nhanh hơn
Mạc Phi Nhi ngẩn người cầm đôi giày trẻ con.
Không biết tiểu bảo là nam hay nữ nhỉ, có ngoan ngoãn hay không, có giống anh không hay lại giống cô.
Cô bắt đầu chờ mong đứa bé này rồi.
Cô lặng lẽ cười khổ.
Vũ Mặc Luân đứng lặng nhìn người con gái trước mặt, cầm một bộ váy trên tay.
Anh biết phụ nữ mang thai cơ thể cũng sẽ biến đổi, nhất là vùng bụng sẽ ngày một to lên.
Thế nên, cô sẽ cần những chiếc váy rộng hơn.
Cô không biết cách chăm sóc cho bản thân mình, kể cả những điều cơ bản cũng không biết thì làm sao lo tốt cho đứa bé.
Nhìn cô cười khổ mà lòng anh rất đau.
Anh mong rằng những chiếc váy này sẽ mang lại niềm vui cho cô, dù là rất nhỏ.
“Cậu lại đây thử mấy chiếc váy này đi.” Vũ Mặc Luân vừa nới vừa kéo tay cô đi đẩy vào phòng thử đồ.
Toàn là váy suông sao? Mạc Phi Nhi lật xem từng chiếc rồi ướm lên người mình.
Anh chọn rất khéo, chiếc nào cũng rất hợp với cô.
Những chiếc váy tuy rộng nhưng vẫn tôn lên nét đẹp nữ tính, màu sắc cũng rất trẻ trung.
Thử từng chiếc một, Mạc Phi Nhi đi ra ngoài hỏi ý kiến Vũ Mặc Luân.
Cô mặc gì cũng rất đẹp.
Ngắm nhìn cô thử từng bộ váy, tưởng tượng vùng bụng của cô nhô lên từng ngày, trong lòng lại quặn đau.
Dù biết đây không phải việc của anh nhưng anh vẫn cố chấp xen vào, cố chấp chăm sóc cho cô, cố chấp giành việc của ngườiđàn ông khác.
Mạc Phi Nhi à, việc anh làm cho em chỉ được đến vậy thôi, chỉ có thể lẳng lặng bên em và đứa nhỏ.
Nhà hàng Foody.
“Ăn nhiều chút.” Vũ Mặc Luân gắp liên tục thịt bò vào bát cô.
Mạc Phi Nhi đưa bát ra chỗ khác, bĩu môi nhắc nhở anh
“Không phải chính cậu đòi đi ăn lẩu sao.
Sao cứ gắp cho mình mãi thế? Mình tự gắp được mà cậu cũng ăn đi chứ.” Mạc Phi Nhi nói rồi cô cũng gắp thịt bò sang bát anh.
Vũ Mặc Luân mỉm cười rạng rỡ, nhanh nhẹn ăn sạch những thứ cô vừa đưa cho.
“ Chúng ta cứ như hai vợ chồng ấy nhỉ”
Mạc Phi Nhi dừng lại, cúi mặt nhìn xuống bụng mình.
Vợ chồng ư, hai từ ấy với cô quá là xa xỉ.
Cô biết anh rồi sẽ lấy vợ, nhưng người đó mãi mãi không là cô.
Còn cô, sẽ chẳng bao giờ lấy chồng vì đã có tiểu bảo.
“Mẹ xin lỗi, xin lỗi vì không thể cho con một gia đình hoàn thiện.
Con cũng đừng trách bố con, là bố con không yêu mẹ, là mẹ ích kỉ không cho bố biết sự tồn tại của con.”
Nghĩ vậy khuôn mặt cô cũng nhu hòa hơn, cố gắng gượng cười.
Vũ Mặc Luân chỉ muốn vả vào miệng mình.
Cô đang mang thai, rất nhạy cảm.
Câu nói bông đùa của anh lại vô tình chạm đến nỗi đau của cô rồi.
“Vũ Mặc Luân à, mình vào nhà vệ sinh rửa tay chút nha, cậu đi lấy xe trước đi.” Mạc Phi Nhi vừa quay đi cô lập tức đưa tay lên bịt miệng, chân bước nhanh về phía nhà vệ sinh, lại ốm nghén nữa rồi.
Dạ dày co thắt, cô nôn sạch những thứ vừa mới ăn xong.
Chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc đi qua bàn ăn, cơn chóng mặt kéo đến, Mạc Phi Nhi lảo đảo tay vịn vào chiếc bàn trên bàn không may đẩy li rượu rơi xuống.
Tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Mạc Phi Nhi hoảng sợ nhìn cô gái trước mắt, li rượu đỏ chảy xuống chiếc váy trắng tin của cô ta ướt một mảng lớn.
“Tôi xin lỗi… tôi… tôi… không cố ý…” Mạc Phi Nhi lắp bắp xin lỗi cô gái trước mặt.
Tuyết Kì Nhi tức giận giậm chân trên nền nhà.
Hôm nay khí khăn lắm cô mới biết Hàn