“Anh đừng để cô ta lừa.
Nhìn mặt là biết hay dùng chiêu trò này để trốn tội rồi.
Cô diễn sâu quá rồi đấy.
Tỉnh dậy đi.” Vừa nói, Tuyết Kì Nhi vừa dung chân thúc vào eo cô.
“Cô đang làm cái quái gì thế hả?” Cả hai người đàn ông cùng giận dữ hét lên rồi cùng quay sang nhìn nhau.
Khi phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, cả hai càng trở nên giận dữ hơn.
Tuyết Kì Nhibị hai người đàn ông dọa cho hoảng sợ.
Vũ Mặc Luân nhanh chóng tiến lại gần.
Kéo cô ta ra xa Mạc Phi Nhi, khuôn mặt giận dữ, quát lớn: “ Chỉ là một chiếc váy thôi, cô quá đáng vừa thôi.”
“Tôi quá đáng hay cô ta quá đáng.
Ôi chẳng phải VŨ tổng đây sao, hóa ra anh cũng là nạn nhân của cô ta à.
Cô tỉnh dậy đi, đừng diễn nữa.”
Nghe câu nói của Tuyết Kì Nhi, Vũ Mặc Luân mới hoảng hốt nhìn người con gái đang ngồi trên sàn.
Cô rất im lặng, im lặng quá mức bình thường.
Lúc anh chạy đến, khuôn mặt cô quay vào ngực anh ta nên anh không hề phát hiện là cô đang nhắm mắt.
Cô bị ngất sao.
Cơn giận dữ càng bùng phát đến cực độ.
Anh bước vội đến, cướp lấy cô từ tay anh ta: “ Cả hai người không ai được chạm vào cô ấy.”
Hàn Tuấn Thiên cũng tức giận nhìn người đàn ông vừa bước vào.
Trơ mắt nhìn anh ta cướp người con gái trong lòng mình.
“Trong lòng mình”, anh bị suy nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ.
Chỉ là nghĩa đen thôi sao, vì sao anh lại có thể dễ dàng thốt ra câu nói đó.Nhật rút tiền ra, đặt xuống bàn rồi cũng đuổi theo.
“Vũ Mặc Luân, cô ấy bị làm sao vậy.” Hàn Tuấn Thiên đứng chặntrước mặt của Vũ Mặc Luân.
Khi thấy cô mệt mỏi dường như anh có một dự cảm gì đó.
Một dự cảm rằng có điều gì anh không biết, dự cảm rằng sự thật sắp được hé lộ.
“Anh tránh ra được không.
Bây giờ chúng tôi đang rất gấp.”
“Tôi sẽ đi cùng anh.” Hàn Tuấn Thiên nói rồi cũng quay người đi lấy xe.
“Anh thôi đi được không? Đừng có giả vờ quan tâm nữa.
Anh là ai mà có quyền can dự vào cuộc đời cô ấy.
Nếu anh quan tâm thực sự thì cô ấy cũng không bị ngất, không bị người ta đánh, không bị người ngoài chửi rủa.
Anh là cái thá gì?” Nói rồi anh quay người sải bước tiến đến bên xe, đặt cô ngồi ngay ngắn rồi phóng xe ra ngoài.
Hàn Tuấn Thiên không biết mình bị sao nữa.
Với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào việc của người khác.
Đặc biệt là khi người ta đã nói vậy rồi mà vẫn trơ mặt đi theo.
“ Nhưng, là anh có dự cảm cô và anh ta đang cất giấu một bí mật liên quan tới anh.
Chỉ là đi tìm hiểu xem đó là gì thôi.” Hàn Tuấn Thiên tự nhủ trong lòng.
“Hai anh ai là chồng của cô Mạc?” một nữ y tá tiến đến trước mặt hai người đàn ông gấp gáp hỏi: “Cô Mạc đã có hiện tượng xuất huyết trước khi đến bệnh viện dẫn đến tình trạng hôn mê sâu.
Bây giờ chúng tôi cần lập tức tiến hành kiểm tra sức khỏe cho mẹ và đứa bé.”
Hàn Tuấn Thiên không tin vào tai mình, là cô có thai sao? Anh đứng chết lặng tại chỗ.
Vũ Mặc Luân tức giận túm cổ áo Nhật Thiên, nặng nề tặng cho anh ta một cú đấm
“Thằng khốn nạn này.
Mày còn không biết mày đã làm những gì sao? Sao cô ấy lại có