Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

22: Cho Nhau Cơ Hội


trước sau


Quán Leo’s Café
Hàn Tuấn Thiên gọi cho cô một cốc sữa nóng còn mình thì một cốc cà phê đen không đường.

Mạc Phi Nhi cảm kích nhìn anh.

Bầu không khí bỗng trở nên lung túng, cuối cùng Hàn Tuấn Thiên cũng mở lời trước: “Thư kí Mạc, vậy cô quyết định giữ lại đứa bé.”
“Phải, Hàn tổng chắc anh cũng đã đọc thư của tôi.

Anh yên tâm, tiểu bảo sinh ra vẫn mang họ Hàn, sau hai năm tôi sẽ đưa cháu về gặp ông bà nội.

Nếu anh muốn gặp con thì tôi sẽ sắp xếp, còn không thì tôi sẽ giúp anh nói với tiểu bảo.”
Hàn Tuấn Thiên nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nghe hết dự định của cô
“Đấy là kế hoạch của cô?”
Anh đặt tách cà phê xuống, ngón tay mân mê miệng cốc, mắt nhìn bộ dạng cúi gằm của cô.

Rất tốt, nhưng mà hình như còn thiếu một việc…
Mạc Phi Nhi đang cúi đầu lập tức ngầng lên, khó hiểu nhìn anh.

Chờ anh nói tiếp
Nụ cười nhạt nhòa thoắt ẩn thoắt hiện trên môi Hàn Tuấn Thiên.
“Em quên chưa hỏi tôi liệu tôi có đồng ý cho em mang con tôi đi không? Dù sao em cũng không được nhanh nhạy cho lắm.

Thế này đi tôi trả lời cho em nghe.

Tôi không đồng ý, hoàn toàn không đồng ý.”

“Anh có thôi đi được không? Không phải chính anh bảo tôi bỏ con sao? Đứa bé này anh đã không muốn thì anh còn cưỡng ép bản thân mình làm gì?”
Nói rồi cô cầm túi đứng bật dậy.

Anh ta giờ có ý gì, cô thật khó đoán định.

Sự thay đổi đột ngột của anh cũng làm cô hoảng sợ, cô thà coi anh là người đàn ông tàn nhẫn còn hơn chịu bộ dạng cưỡng ép này của anh.
Hàn Tuấn Thiên cũng đứng lên, chủ động ôm cô vào lòng.

Anh khẽ thở dài.

Đúng là câu nói của anh đã tổn thương cô rồi.

Một lúc lâu sau anh thì thầm: “Mạc Phi Nhi, anh xin lỗi.

Cho anh chăm sóc em và con được không? Chúng hãy thử ở cùng nhau được không?”
Mạc Phi Nhi bị những lời anh nói làm cho cảm động.

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, cũng là lần đầu tiên chủ động ôm cô.

Mạc Phi Nhi bỗng có một suy nghĩ, phải chăng ánh mắt anh đã chịu dừng lại vì cô.

Hai tay buông thõng của cô run run đưa lên chạm vào lưng anh.
Cô chịu thua rồi, cô cần anh, tiểu bảo cũng vậy.

Mạc Phi Nhi cũng khát khao ấm áp này quá lâu rồi, dù bây giờ cảm xúc co không chân thực, có là bồng bột thì cô vẫn nguyện đắm mình vào một lần nữa, tình nguyện tiếp tục yêu anh.
Hàn Tuấn Thiên thấy cánh tay cô vòng ra sau lưng mình thì mừng rỡ, cô đã chấp nhận rồi.

Anh càng siết chặt cô hơn.

Cũng tốt, bây giờ anh không còn một mình nữa rồi.
Hình ảnh hai đôi nam nữ ôm nhau rơi vào mắt người phụ nữ bên ngoài.

Cô ta đội một chiếc mũ đen rộng vành, mắt đeo kính râm.

Cô nghiến răng nhìn khung cảnh tươi đẹp trước mắt, tay cũng siết lại.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không thể xóa nhòa cảm giác đau đớn trong lòng…
Gặp mặt
“Ba, mẹ con về rồi đây.” Mạc Phi Nhi hớn hở bước vào trong nhà.
Mạc lão gia sững sờ nhìn cô con gái trước mắt, buổi sáng và buổi chiều như hai con người khác vậy.

Vốn biết Tiểu Phi hôm nay xin thôi việc nên Mạc phu nhân tự tay xuống bếp nấu những món ăn mà Phi Nhi thích.
“Tiểu Phi, mau vào ăn cơm thôi.


Cả ông, không xem nữa vào ăn cơm đi còn uống thuốc.” Mạc phu nhân khẽ mắng chồng.
Từ hồi bị đột quỵ, Mạc tổng sức khỏe cũng yếu đi, công việc ở công ty cũng không còn đảm đương nổi.

Lẽ ra công ty định giao cho Bạch Tuấn Phi quản lý nhưng anh lại định mở rộng công ty riêng ra nước ngoài nên cũng

ít khi trong nước, còn Thanh Hân không có khiếu kinh doanhnên bây giờ chỉ còn trông chờ vào thằng con rể tương lai thôi.

Mạc Phi Nhi nhanh nhẹn ngồi vào bàn ăn.

Không biết tâm trạng tốt hay toàn món ăn cô thích mà hôm nay cô ăn rất ngon.

Cứ chốc chốc cô lại ngẩng lên nhìn bố mẹ mình, thật khó mở lời: “Ba, mẹ con có thai rồi.”
“Hả, con nói gì?”
Hai người già nhìn nhau không biết đang có chuyện gì xảy ra.

Mạc lão gia tức giận, quát lớn: “Đứa con mất nết này, hôm nay mày muốn bố mày tăng xông phải không? Bà lấy cái roi cho tôi”.

Mạc Phi Nhi hoảng hốt: “ Ba, ba nghe con nói.

Ba mẹ bình tĩnh đi.

Con sẽ kết hôn!”
Lời nói của cô lại một lần nữa làm hai người đứng hình, cả hai đồng thanh nói:
“Con nói con kết hôn? Với ai?”
“Với Tổng giám đốc công ty con.” Mạc Phi Nhi ngại ngùng vén tóc sau tai nói, không dám nhìn thẳng hai vị trưởng bối.
“Tức là với Hàn Tuấn Thiên, bạn của Bạch Tuấn Phi sao? Người đàn ông vàng của giới kinh doanh.” Cả hai người cùng buông đũa nhìn nhau vẫn chưa hiểu hết những thông tin vừa nghe được.
Trong lúc bà Mạc còn đang ngơ ngần thì ông Mạc đã vỗ đùi:
“Tốt quá, tốt quá rồi.

Thế con có định đi nước ngoài nữa không?”
Mạc Phi Nhi mỉm cười nhìn hai người: “ Anh ấy không cho hai mẹ con con đi nữa.” Nói rồi cô ngượng ngùng cúi xuống nhìn chân mình.
Từ phòng ăn ra ngoài phòng khách cả bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Xem ra hai vị trưởng bối rất bằng lòng với đứa con rể này, Mạc Phi Nhi thấy thế cũng nhẹ nhõm hơn.


Cô chỉ lo hai người sẽ tức giận vì anh đã làm cô có thai trước khi cưới.

Không ngờ hai người biết sắp được làm ông bà lại càng vui mừng hơn.
Ngoài cửa, có tiếng người gọi, Mạc phu nhân vui vẻ ra mở cửa, bà bị sự xuất hiện của ba người trước mặt dọa cho hoảng sợ.

Đó không phải là Tuấn Thiên cùng ông bà thông gia đó chứ.Bà rất nhanh niềm nở mời họ vào nhà.
“Chị sui đừng khách sáo như vậy.

Hàn Tuấn Thiên nhà tôi lấy được Tiểu Phi là cái phúc của Hàn gia.

Chúng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với con bé Mỹ Ái đưa tay ra nhận ly trà.

Hôm nay khi bà đang định ra công ty của con trai đánh trận cuối thì nhận được tin không thể vui hơn.

Đây gọi là chưa đánh đã thắng.

Cuối cùng thằng con trai bà cũng biết cái gì là tốt cho nó, bà vừa có con dâu ngoan hiền, vừa sắp được bồng cháu.

Niềm vui càng nhân đôi, hai đứa nó đã ưng thuận nhau thì bà cũng góp phần đẩy nhanh tiến độ.

Thế là tối bà nằng nặc đòi cả hai người đàn ông trong nhà đưa tới đây.

“.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện