- Mình xin lỗi, chuyện đó mình cũng không biết.- nói rồi Bạch Tuấn Phi nhanh chóng cúp máy.
Ngày hôm ấy, Hàn Tuấn Thiên đi khắp các sân bay, mắt dáo dác tìm kiếm.
Bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, anh mừng rỡ chạy đến nhưng rồi lại thất vọng, anh nhận nhầm người.
Tuấn Thiên mệt mỏi về căn hộ, ngồi thụp xuống ghế sopha.
Phi Nhi, em đang ở đâu? Anh đau khổ vò tóc, tại sao lại bất cẩn như vậy, tại sao anh lại ngủ quên để cô rời đi mà không hề hay biết.
Mắt Hàn Tuấn Thiên nhìn chăm chăm vào chân mình, lúc tỉnh dậy anh vội tìm cô nên không để ý, vết thương ở chân đã được băng bó lại, là cô làm sao? Khẽ nhướng môi cười khổ, Phi Nhi vẫn còn lo lắng cho anh như vậy sao? Chắc chắn chuyện này còn có uẩn khúc...!Mạc Phi Nhi, anh nhất định sẽ tìm ra em.
Điện thoại Hàn Tuấn Thiên reo lên, là số của Thanh Hân, đúng lúc anh muốn gọi cho cô ấy, anh nhanh chóng nhấc máy.
- Tuấn Thiên.
Là tôi, Thanh Hân đây.
Thủ tục li hôn em gái tôi nhờ tôi xử lí, giấy nó cũng đã kí rồi, ngày mai sẽ gửi đến cho anh.
Anh cũng nhanh kí đi.- Thanh Hân giọng lạnh lùng.
Cô vẫn nhớ cái cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy em mình.
Mới mấy ngày sao trông con bé nhếch nhác đến thế.
Khi nhận cuộc gọi cô vẫn cứ ngỡ là nó đi du lịch như lời Tuấn Phi kể, thì ra không phải, nó vẫn ở Trung Quốc, chưa từng rời đi đâu hết.
Đôi mắt con bé đỏ mọng, chắc chắn nó đã khóc rất nhiều.
Khi con bé cử động cô vô tình nhìn những dấu hôn mờ ám trên cổ, cô đã tức giận con bé, thậm chí còn tát nó nhưng vẫn không moi được chút tin tức gì.
Con bé chỉ im lặng khóc và đòi đi nước ngoài.
Con bé còn muốn cô hứa với nó chắc chắn phải hoàn thành thủ tục li hôn cho nó đồng thời cũng không được nói với bất cứ ai nó sẽ đi đâu.
- Cô ấy hiện giờ đang ở đâu? Tôi cần nói chuyện trực tiếp với cô ấy.- Hàn Tuấn Thiên nôn nóng trả lời
- Con bé đã không còn ở đây nữa rồi.
Mọi chuyện sẽ giao cho luật sư giải quyết.
Đây là lần cuối cùng tôi nhờ cậu, xin cậu hãy thành toàn cho con bé.
Hãy để Phi Nhi bắt đầu lại, nó cũng tìm được người trong lòng rồi…
Dù cho Phi Nhi không nói, cô vẫn đoán được chủ mưu của tất cả mọi chuyện chính là người đàn ông này.
Con bé cũng chịu đựng quá đủ rồi, cô không muốn anh ta tiếp tục tổn thương con bé nữa.
Nếu Hàn Tuấn Thiên không đồng ý, có lẽ hai người sẽ phải gặp nhau ở tòa, như vậy sẽ càng rắc rối.
- Người trong lòng… là Vũ Mặc Luân sao? Cô ấy đi cùng Vũ Mặc Luân sao? Hai người họ đang yêu nhau…- Trái tim anh quặn đau, vậy ra những gì cô nói là đúng.
Mười ngày với cô không thay đổi được gì, cô chưa từng yêu anh, cũng sẽ không yêu anh.
Quãng thời gian tươi đẹp kia thì ra là anh tự mình đa tình.
- Đúng vậy, anh biết cũng tốt.
Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không muốn giấu anh nữa.
Nếu anh còn chút tình cảm với con bé, hãy kí đơn li hôn đi.- Dù lôi Vũ Mặc Luân là chuyện ngoài ý muốn nhưng có lẽ làm vậy sẽ khiến Hàn Tuấn Thiên từ bỏ, Thanh Hân cũng đành hùa theo.
Đầu dây bên kia yên lặng thật lâu, cuối cùng anh quả quyết nói vào trong điện thoại: “ Tôi đồng ý.Tôi sẽ li hôn”
Tắm rửa xong làm cho đầu óc Hàn Tuấn Thiên như được thanh tỉnh.
Anh có giận cô không? Không, mọi chuyện đến nước này đều tự do anh làm nên, anh không có quyền trách cô, không có quyền từ chối quyết định của cô.
Mở tủ quần áo, Hàn Tuấn Thiên dừng mắt ở chiếc hộp màu đen.
Tay anh run run mở nắp hộp, màu đỏ tươi đập vào mắt.
Đây là chiếc khăn len cô tặng anh làm quà giáng sinh.
Cô đã đi rồi, mùi hương của cô cũng nhạt phai, hơi ấm của cô cũng lạnh dần chỉ còn kí ức nhắc nhở anh, một hồi ức tuyệt đẹp nhưng mãi mãi chỉ còn là quá khứ.
Hàn Tuấn Thiên đem chiếc khăn ra ngoài, em đi rồi, mùa đông này nếu anh đeo nó liệu còn hết ho nữa không?