An An
Bốn năm sau, Thượng Hải.
Nắng hè dát vàng trên những con đường nhỏ.
Ánh nắng chiếu xuyên qua những tầng lá xanh mướt, mơn mởn ven đường chỉ còn lại những đốm sáng vụn vặt trên hè phố.
Dòng người vẫn qua lại trên đường mặc kệ cái nắng oi bức.
Trên vỉa hè, một người phụ nữ hớt hải chạy theo bóng hình nhỏ bé đang lao về phía cổng trường.
- An An, đi chậm thôi.- Mạc Phi Nhi hớt hải đuổi theo cái bóng nhỏ nhắn đang luồn lách trong dòng người.
- Mẹ mẹ, nhanh lên mẹ, sắp vào lớp rồi.- An An vẫn không giảm tốc độ, thằng bé quay lại thúc giục cô.
Hôm nay là ngày đầu tiên An An đi học nhưng cô lại dậy muộn kéo theo cả hai mẹ con đều trễ giờ.
An An khi nghe trong trường có khu vui chơi thì vô cùng phấn khởi, thằng bé lập tức yêu thích đi học, cũng đòi mẹ cho đi học thật sớm.
- An An, con nhớ những gì mẹ dặn chưa.
– Mạc Phi Nhi cuối cùng cũng đuổi kịp thằng bé, vừa lúc đứng trước cổng trường.
An An làm bộ dạng sĩ quan, khuôn mặt nghiêm túc báo cáo:
- Không vui chơi quá nhiều, tập trung học tập, không được trêu bạn, trước khi ăn phải hỏi cô trong món có ớt chuông không….
Mạc Phi Nhi bật cười nhìn An An làm trò, cô bẹo hai má con rồi đẩy nó vào trong trường.
Thằng bé có trí nhớ rất tốt, cũng biết tự chăm sóc bản thân nên cô rất yên tâm.
Mạc Phi Nhi quay lại bên xe Camry đỏ của mình rồi phóng đến công ty.
Cô cũng sắp muộn giờ rồi phải nhanh lên thôi.
Công ty mỹ phẩm bên Mỹ cuối cùng cũng xây dựng xong thương hiệu và mở một chi nhánh bên Thượng Hải, Phi Nhi nhờ những cố gắng của mình nhanh chóng được nhận vào công ty và giữ chức trưởng phòng marketing.
Những ngày tháng đầu Mạc Phi Nhi đến đây, cuộc sống rất vất vả.
Mạc Phi Nhi chỉ còn biết trông mong vào món tiền tiết kiệm được khi bán mĩ phẩm trên mạng.
Cô chưa có việc làm, tìm kiếm công việc ở đây cũng rất khó khăn.
Một tuần sau cô lại mơ thấy giấc mơ kì lạ đó, một con lợn rừng lại húc vào bụng cô.
Cô bật dậy, chạy vội vàng đến bệnh viện thì hay tin, cô có thai, đã được hơn tuần.
Niềm vui vỡ òa trong lòng nhưng đồng thời cũng kéo theo nhữnglo âu ập đến.
Bây giờ cô còn không lo được cho mình thì làm sao lo được cho con.
Phi Nhi đã lén đổi chuyến bay sang Mỹ thành chuyến bay sang Thượng Hải, chuyện này cả chị gái cô cũng không biết.
Cô thực ra chỉ muốn một mình mình suy nghĩ lại, không muốn gặp mặt bất cứ ai, cũng không muốn ai nhìn thấy bộ dạng đau khổ của mình.
Chuyện cô có thai, đương nhiên cô cũng không muốn nói với ai.
Chị cô lúc đó cũng đang có thai, cô không muốn ảnh hưởng đến chị mình.
Thế nên nhân lúc bụng chưa to, Mạc Phi Nhi đã thử vô số việc.
Sáng chiều làm phục vụ cho quán ăn Hàn còn tối thì đibán hàng cho một cửa hàng gần nhà.
Cuộc sống tất bật lại vì thời gian ăn uống không đủ chất nên có lần Mạc Phi Nhi phải vào viện vì bị ngất xỉu tại chỗ làm.
Sau lần đó, Mạc Phi Nhi cũng nhận ít việc hơn, chỉ làm việc buổi sáng và chiều còn tối sẽ ở nhà làm đồ handmade mang bán.
An An đến với cuộc sống của cô vào một đêm cuối hạ.
Mạc Phi Nhi lúc đó còn đang ngủ say bỗng thấy giữa hai chân mát mát, nhìn xuống thì thấy mình đã vỡ ối.
Cô chịu đựng cơn co rút, leo từng bậc thang xuống dưới tầng bắt taxi.
An An rất ngoan, con cũng không gây cho cô quá đau đớn, có vẻ bé cũng rất muốn nhìn mặt cô.
Mạc Phi Nhi đẻ xong thì lập tức chạy sang phòng em bé, ngắm nhìn Bảo Bảo của cô khỏe mạnh ra đời.
Ngón tay cô miết nhẹ trên kính:
- An An, cảm ơn con đã đến bên mẹ.
Mẹ nghĩ ra tên cho con rồi, tên con là Mạc An Huy.
– Nước mắt men theo khuôn mặt gầy gầy khẽ rơi xuống.
Cái tên An An là cô nghĩ ra khi nhìn thấy một bộ đồ sơ sình hình nhìn con bình an nằm ngủ say trong bụng mẹ trong siêu thị.
Cái tên này, cô thấy cũng rất dễ thương nên gọi bé thành quen.
An An không chỉ mang niềm vui đến cuộc sống của cô mà còn mang cả may mắn.
Một năm sau, người bạn bên Mỹ gọi đến, cô ấy nói công ty đã mở một chi nhánh bên Thượng Hải, mời cô về làm trong phòng marketing.
Mạc Phi Nhi vui vẻ nhận lời, cô gửi tiểu An An cho bà chủ nhà trông hộ còn mình thì