Đánh bạn
Phi Nhi vừa bước chân vào bàn làm việc đã bị giám đốc Hà gọi điện nhắc nhở về dự án với Hàn thị.
Cô cúp máy, chán nản nằm úp mặt trên bàn.
Không phải chứ, mới gặp anh thôi mà, cô không muốn một ngày gặp anh quá nhiều như vậy nhưng vì chuyện công ty sớm ngày nào hay ngày nấy.
Bãi đỗ xe Sân golf Sanghai country club
Mạc Phi Nhi ngồi trong xe ô tô chơi điện tử.
Lại thua rồi, cô chán nản quăng điện thoại ra sau.
Không phải chứ đã 4 tiếng rồi sao anh vẫn còn chưa ra, ngồi trong này chán muốn chết.
Đôi mắt chán chường bỗng bắt được hình ảnh người đàn ông lịch lãm trong bộ đồ chơi golf màu trắng.
Anh bước đi chậm rãi về phía xe của mình, xung quanh cũng không ít vệ tinh bám theo, những giám đốc liên tục thao thao bất tuyệt về các dự án, những cô gái tiếp khách xinh đẹp.
Hàn Tuấn Thiên dường như không mấy để tâm đến những người xung quanh.
Những cô gái liên tục bám víu lấy cánh tay làm anh vô cùng khó chịu nhưng bàn tay còn chưa kịp gỡ thì bắt gặp hình ảnh cô gái sáng nay đang hùng hổ đi về phía mình.
Nhìn thấy cô, anh khẽ nhếch môi cười, mấy cô gái đó, không cần anh phải đụng tay vào.
- Hàn tổng… Hàn tổng – Mạc Phi Nhi cố ngụy trang cho bản thân một dáng vẻ tự nhiên nhất có thể.
Cô chen người vào giữa anh và những cô gái, tạo khoảng trống giữa họ.
Hàn Tuấn Thiên mỉm cười, mọi dự đoán của anh đều chính xác.
Những cô gái tiếp khách nhìn Mạc Phi Nhi với ánh mắt giận dữ.
Từ đâu lại nhảy ra người phụ nữ vô duyên cướp mất cơ hội đến gần Hàn tổng.
Hai người họ định kéo cô ra thì bị ánh mắt của người đàn ông bên trong dọa cho hoảng sợ.
Đôi mắt anh đang cảnh cáo bất cứ ai cũng không được đến gần, cũng không được phép chạm vào cô ấy.
Ánh mắt đó cũng dành cho tất cả những vệ tinh còn lại, họ cũng nhanh chóng hiểu ra ý của anh mà lẳng lặng rút lui.
Mạc Phi Nhi còn đang mải quay ra tìm cơ hội nói chuyện hợp tác với anh nên không hề để ý tất cả mọi người đều rút đi hết.
Mạc Phi Nhi rút trong túi ra tập kế hoạch, cô cẩn thận đưa lên trước mặt anh:
- Hàn tổng, anh có thể xem xét lại được không? Nếu anh không vừa lòng ở chỗ nào chúng tôi có thể sửa chữa.
- Em ăn trưa chưa? – Hàn Tuấn Thiên không mấy quan tâm đến tập giấy trước mắt.
- Anh nghiêm túc được không? Tôi đang xin anh cho chúng tôi một cơ hội nữa.
Chúng tôi nhất định…
- Anh đói rồi.
Em đi ăn với anh đi.
– Hàn Tuấn Thiên cắt lời cô, bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.
- Anh đừng như vậy được không? Tôi không ăn gì hết.
Anh biết tôi đến tìm anh vì việc gì mà.
Anh có thể đừng vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến quyết định hợp tác của mình được không? Nếu là vì