- An An, sao con đánh bạn? – Mạc Phi Nhi tức giận mắng thằng bé.
- Tại nó nói con trước.
Nó bảo con là thằng không cha nên con mới đánh nó.
– Cô quay sang nhìn khuôn mặt sưng sưng của đứa bé kia.
Phụ huynh bên đó cũng rất gay gắt, họ muốn nhà trường phạt An An lại còn nói nếu không xin lỗi và bồi thường sẽ làm An An bị đuổi học, không trường nào nhận.
Mạc Phi Nhi hoảng sợ nhìn khuôn mặt tức giận của hai người trước mặt, hai người này cô không lạ.
Họ chính là con cháu nhà thị trưởng.
Thằng con cô hôm nay động nhầm người rồi.
- Con không nói, là nó gây sự đánh nhau với con.
– Thằng bé mặt sưng bắt đầu phản bác, khuôn mặt sưng đỏ còn được trang trí thêm hai hàng nước mắt trông vô cùng đáng thương.
- Mày có nói- An An tức giận nhảy ra trước mặt thằng bé kia.
- Tao không nói- Thằng bé mặt sưng gân cổ lên cãi, khóc càng dữ dội hơn.
- Mày có làm, thằng đàn ông dám làm không dám chịu.
Tao phải dạy dỗ mày.
– Nói rồi An An xông lên trước cả người bừng bừng khí thế như ra trận.
Mạc Phi Nhi vội đưa tay tóm thằng bé lại.
Kiểu gì cũng phải xin lỗi thôi, cô vẫn còn muốn nuôi dạy An An ở thành phố này.
- Cho tôi xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện.
Anh chị muốn bồi thường bao nhiêu ạ?
An An bực bội muốn thoát khỏi tay mẹ.
Mẹ đâu có làm gì sai, nó cũng không có làm sai, sao phải xin lỗi và bồi thường?
- 50 triệu nhân dân tệ.
Nó cũng phải xin lỗi con tôi nữa.
– Người phụ nữ chanh chua thốt ra một mức giá.
Mạc Phi Nhi sững sờ tiếp nhận mức giá họ đưa ra.
50 triệu, bán cả nhà cả xe cũng không đủ.
Bây giờ chỉ còn nước bảo An An xin lỗi làm họ hòa hoãn lại thôi.
- An An, con xin lỗi bạn đi.
Nhanh lên.- Mạc Phi Nhi làm bộ nghiêm khắc kéo thằng bé lên phía trước.
Sao cô không hiểu tâm tư của con trai mình, cô cũng nhìn thấy mấy vết xước trên gò má nó, nó cũng bị thằng bé kia đánh mà.
- Con… con không sai… Con không làm.- An An khoanh tay lắc đầu, vừa được mẹ nới lỏng phạm vi thằng bé nhảy tót ra cửa để tẩu thoát.
Mạc Phi Nhi chán nản đuổi theo.
An An, con biết 50 triệu là bao nhiêu không hả.
An An biết đôi chân ngắn cũn của mình không địch được với mẹ nhưng vẫn cố gắng lao về phía trước cho đến khi cả người va vào bức tường thịt rắn chắc.
An An ngầng đầu lên.
Khi hai mắt to tròn nhìn thấy người đàn ông phía trước thì nước mắt nước mũi từ đâu bỗng tuôn ra xối xả:
- Chú Tuấn Thiên… ô ô… người ta bắt nạt mẹ con cháu… ô..ô
Hàn Tuấn Thiên loay hoay lau nước mắt cho thằng bé, anh bế thằng bé lên, sải bước vào bên trong.
Vừa nãy đứng bên ngoài anh cũng nghe được ít nhiều nội dung vấn đề.
Xem ra An An cũng là thằng bé rất cố chấp như cô.
An An quay trở lại có thêm hậu thuẫn thì tự tin hơn.
Thằng bé vênh mặt ngồi trên tay anh trở lại phòng.
Mạc Phi Nhi sửng sốt nhìn màn cứu thế tuyệt vời của anh.
Dù trong lòng có chút không vui nhưng xem ra lần này phải nhờ đến anh rồi.
- Hàn tổng….- Ba của đứa bé cuối cùng cũng lên tiếng nhưng bây giờ giọng anh ta có vẻ run rẩy.
- Anh, cháu tôi làm chuyện gì sao? – Hàn Tuấn Thiên vu vơ hỏi.
- À không, trẻ con không biết gì.
Chuyện bé xé ra to thôi.
– Người đàn ông lập tức cười cầu hòa.
Anh có ngu mới đi đắc tội với người đàn ông này.
Hàn Tuấn Thiên mỉm cười nhìn An An trong lòng cũng có chút thành tựu.
Siêu Thị
- Mẹ, mẹ.
Mẹ đi chậm thôi.
– An An lẽo đẽo chạy theo cô.
- Con còn biết mẹ là mẹ con à? Vậy sao mẹ vừa nói con không nghe.
– Mạc Phi Nhi tức