- An An, đứng nghiêm.
Không nói chuyện…
- An An, con không tập trung thì mẹ sẽ cho con đứng suốt đêm.
- An An ai cho con xem ti vi, úp mặt vào tường cho mẹ?
Mạc Phi Nhi cuối cùng cũng hài lòng bê thức ăn ra bàn.
Gà rán, canh bò hầm dưa, mực xào thập cẩm, thịt quay- toàn món An An thích
- Mẹ, mẹ… con đứng thế này lâu lắm rồi ấy, lại còn đói nữa- mùi thơm làm cho cậu xiêu lòng, sao hôm nay mẹ nấu nhiều món ngon quá vậy.
- Trẻ nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, để bỏ bữa không tốt- cuối cùng Hàn Tuấn Thiên cũng phải lên tiếng.
- Đúng rồi, đúng rồi con còn nhỏ nếu bỏ bữa sẽ bị ốm, ngã bệnh… không tốt- An An nhanh chóng phụ họa thêm bằng mấy động tác kiểu chóng mặt, chân lảo đảo sắp ngã.
- Con đứng im, không ăn không uống gì hết.Ngoan ngoãn đứng tiếp đi.- Phi Nhi tập trung sắp bát đũa.
Cô đâu có vô tâm vậy, thực ra cô đã để phần cho nó trong nồi rồi, đợi tí ăn xong cô sẽ dọn lên, An An còn nhỏ bắt nhịn sợ rằng không tốt cho sức khỏe.
- Mẹ… chú Tuấn Thiên…- lần này thì thằng bé khóc rồi, giọng đầy ấm ức.
- Phi Nhi, cô không cho An An ăn tôi cũng không ăn, tôi không ăn thì không đọc kế hoạch gì hết- nhìn thấy nước mắt của thằng bé, anh lại đâm nổi giận, sao cô lại tàn nhẫn như vậy chứ? Nói rồi chạy lại lau nước mắt cho An An ôm vào lòng.
- Thôi được rồi.
An An không phải diễn nữa, mẹ chẳng bảo con là con trai không bao giờ được khóc sao? Hai người vào đây ăn cơm đi cho nóng.- Mạc Phi Nhi thở dài quay lại lấy bát cho An An.
Ăn xong bữa cơm, cô bật ti vi cho An An xem còn mình cầm bản kế hoạch vào bếp.
Hàn Tuấn Thiên đang rửa bát thấy cô bước vào liền mỉm cười, anh cảm thấy bây giờ ba người như là một gia đình hạnh phúc vậy.
- Anh uống gì? Trà hay café?
- Cho anh cốc trà đi.- Hàn Tuấn Thiên chăm chú đọc lại tập tài liệu.
Mạc Phi Nhi nhẹ nhàng đặt cốc trà bên cạnh, ngồi về phía đối diện, mắt nhìn chăm chú.
Anh vẫn tiếp tục đọc, cuối cùng đóng lại hỏi cô: “ Theo em một công ty làm ăn như Hàn thị thì cái gì cần quan tâm hàng đầu?”.
Mạc Phi Nhi không cần suy nghĩ liền trả lời: “ Đương nhiên là lợi nhuận”.
Anh mỉm cười nhìn cô gật đầu, tiếp tục nói: “ Bản kế hoạch này rất hoàn hảo nhưng phía bên công ty anh chưa nhìn thấy ích lợi mà nó đem lại, cả về kế hoạch bán và tung ra thị trường, mức giá cụ thể, tiền mà công ty anh nhận được cũng chưa có? Thế nên với Hàn thị, bản hợp đồng này chẳng khác nào một đống giấy vụn…”
Mạc Phi Nhi bị lời nói của anh làm cho bất ngờ, quả thật kế hoạch đã quá thiếu sót, cô nhanh tay đánh lại trong laptop.
Hai người tập trung thảo luận, cùng nhau bổ sung thêm bản kế hoạch.
An An từ bên phòng khách nhìn sang khẽ cười, mẹ cậu thực rất xứng đôi với người đàn ông này.
Kỉ niệm cũ
Mạc Phi Nhi gập máy tính lại.
Cô đứng lên, khẽ vươn vai cử động cơ thể tê cứng vì ngồi lâu.
Hàn Tuấn Thiên sau khi nói giúp cô một số vấn đề liên quan đến hợp đồng đã ra ngoài ngồi xem hoạt hình với An An.
Cô tập trung làm việc đến bây giờ mới xong.
Mạc Phi Nhi bước ra ngoài phòng khách, cô sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hàn Tuấn Thiên đang nằm ngả mình trên sopha, đôi mắt nhắm nghiền.
Có vẻ anh đang ngủ rất ngon, đôi lông mày vốn nhíu chặt của anh cũng giãn ra.
An An nhà cô cũng đang ngủ nhưng là ngủ trên bụng anh.
Hình ảnh tươi đẹp đó lọt vào mắt cô.
Mạc Phi Nhi cảm thấy trong trái tim của mình một dòng nước ấm áp đang len lỏi.
Cô ngồi lặng rất lâu ngắm nhìn hình ảnh ấy.
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, cô quả thực rất muốn nói với anh toàn bộ sự thật, nói với An An về ba của thằng bé.
Ý nghĩ ấy chợt xuất hiện rồi cũng nhanh chóng bị cô gạt bỏ, sao cô quên mất chuyện của anh và Uyển Nhi.
Dù không ở Bắc Kinh nhưng tin tức về việc đính hôn của anh và cô ấy vẫn phát trên ti vi.
Mạc Phi Nhi mày lại hồ đồ rồi.
Cô khẽ luồn tay bế An An vào lòng, thằng bé đang ngủ say bị nhấc lên thì nhíu mày khó chịu.
Cô bật cười đưa tay xoa xoa nếp nhăn trên trán An An.
Thằng bé này, không biết giống ai nữa…
Hàn Tuấn Thiên cảm giác viên đá nhỏ trên bụng mình bị bế đi thì lờ mờ mở mắt.
Anh loáng thoáng nhìn thấy Mạc Phi Nhi bế An An vào trong phòng rồi đi ra.
- Anh nên về đi, muộn rồi.- Mạc Phi Nhi nhìn xuống mũi bàn chân, không phải chứ giờ lại thành không gian riêng của hai người.
Cảm giác ngượng ngập này cô không muốn chút nào.
- Em không có gì để nói với anh sao? – Hàn Tuấn Thiên cuối cùng cũng tỉnh hẳn.
Anh xoa xoa hai bên thái dương.
Lâu rồi anh chưa ngủ sâu được như vậy, cảm giác ôm An An cũng thoải mái như ôm cô vậy.
Mạc Phi Nhi ngạc nhiên nhìn anh.
Cô phải nói gì sao? Những điều cần nói cũng nói hết rồi mà.
- Tạm biệt.
– Cô gượng gạo giơ tay lên nhìn anh.
Sao anh còn không mau đi đi?
Hàn Tuấn Thiên mỉm cười cầm áo khoác lên, anh bước ra khỏi cửa:
- Em chưa có nói cảm ơn với anh.
Hay là em muốn làm việc khác…
Anh mỉm cười xấu xa nhìn cô.
Đôi mắt cũng quét từ đầu đến chân cô.
Nạc Phi Nhi hoảng sợ giơ tay ôm lấy mình.
Không phải chứ, An An còn đang ở đây.
Hàn Tuấn Thiên đọc được suy nghĩ của cô, anh mỉm cười kéo cô lại bên mình, đặt xuống môi cô một nụ hôn nhẹ.
- Anh chỉ đùa em thôi, một nụ hôn thì không sao chứ.
Nói rồi anh