"Gần đây cô rất thân với Oa Oa." Hiếm khi nào Nghiêm Diệp gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không cho rằng tên khốn đấy sẽ nói ra được lời gì dễ nghe, quả nhiên câu đầu tiên chính là chất vấn. Tôi ở đầu điện thoại bên này trợn mắt, cái thằng cha nhỏ mọn ngu ngốc mắc bệnh hoang tưởng kinh niên này, đối với ai cũng ôm theo địch ý, cứ như thể người qua đường sẽ đoạt đi của hắn thứ gì đó, có đôi khi tôi cảm thấy tâm lý của hắn có phải hay không có chút vấn đề.
Tôi miễn cưỡng nói: "Oa Oa là bạn tốt của tôi, lẽ nào anh bảo tôi đừng nên tới gần cô ấy? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy!? Đừng có bảo anh cho rằng tôi thích Oa Oa của anh rồi, thừa lúc anh không chú ý ăn mất cô ấy. Ha ha..."
"Diêu Tử, cô càng ngày càng giống người điên."
"Có anh, là anh bức tôi điên lên thì có, nếu không phải là anh thì Diệp Tử sẽ đối xử với tôi như vậy chắc? Nghiêm Diệp, tôi hận anh đến chết đi được."
"Rồi cô sẽ hiểu tôi làm vậy là tốt cho cô, Diêu Tử, cô là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không thể nhìn cô càng lún càng sâu, hơn nữa, như vậy là không đúng."
"Tôi không cần anh lo." Tôi hét lên với cái điện thoại, tôi ghét nhất là người khác cứ lấy lý do như thế này là tốt nhất cho tôi để làm điều kiện tiên quyết áp chế đối phương, mẹ cũng thế, mà Nghiêm Diệp cũng thế, bọn họ dựa vào cái gì để quyết định tôi làm đúng hay sai chứ, tôi đã 21 tuổi đầu rồi, ngay cả bản thân muốn yêu ai cũng không thể tự mình quyết định được chắc? Được rồi, bọn họ cứ luôn coi tôi là trẻ con, hoặc coi tôi là đồ ngốc, có khi còn nghĩ tôi còn chưa biết suy nghĩ cho đàng hoàng.
"Diêu Tử, hiện tại cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, tôi nghĩ cô chỉ là bị bệnh thôi, một ngày cô sẽ biết, cô sẽ phát hiện ra kỳ thực cô thích con trai, cô quên rồi sao? Hồi cấp 3 cô còn nói với tôi người trong mộng của cô là nam sinh lớp bên, còn nói là cô bình thường. Tôi cũng tin tưởng như vậy, chỉ là trong chốc lát..."
"Nghiêm Diệp này, tôi hôn Oa Oa rồi đấy, anh cảm thấy thế nào? Có cảm tưởng gì không." Tôi nói ra một lời nói dối, chỉ đơn thuần là muốn chọc tức hắn ta. Tôi biết kỳ thực hắn vẫn nuôi một lòng cảnh giác với tôi, đối với tôi thiếu đi sự tin tưởng, đã đến mức như vậy thì tại sao phải dùng lời lẽ hoa lệ lừa mình dối người. Ai mà tin vào lời của hắn chứ, một bên thì đề phòng tôi, một bên lại miễn cưỡng chính mình kéo tay tôi, giả bộ từ bi nói, cô là người thường, buông tha cô ấy đi.
"Con tiện nhân này, tôi biết ngay mà!" Âm thanh Nghiêm Diệp nghiến răng khiến cho trong lòng tôi vui vẻ, tôi muốn thấy hắn thống khổ, tất cả là do hắn báo hại tôi thành ra như vậy. Chỉ là tôi mơ hồ cảm thấy mình vui đùa hơi quá lửa, giống như kéo theo một người vô tội vào, cảm thấy có chút xấu hổ, thế nhưng nó giống như sương mai rất nhanh thì tan biến đi.
Tôi tự nhủ, có lẽ Nghiêm Diệp nghe lời giải thích của Oa Oa rồi sẽ biết chúng tôi vốn là không có gì. Tôi cũng không cảm thấy tôi thích con gái, Nghiêm Diệp nói đúng một điểm, e rằng tất cả chỉ là nhất thời, tình yêu chỉ là đối với một người, người kia vừa may là Diệp Tử, nàng giống như là khối nam châm, hút ra chất sắt cất giấu sâu tận trong xương tủy của tôi, dán thật chặt vào người nàng. Không còn nàng, tôi có lẽ có thể khôi phục lại con người bình thường của bản thân.
Có đôi khi, tôi lại quên mất, một khi đã bước một đầu tiên, thì không còn đường để quay trở lại nữa. Tôi giống như đi chệch khỏi quỹ đạo, chỉ có thể càng ngày càng phát cuồng. Tôi muốn trở về con đường kia, nghĩ không chỉ một lần, nghĩ đến mức nổi điên, lúc đó tôi rất hận Diệp Tử, cảm thấy nếu như không có cô gái kia thì thật tốt, tôi sẽ vẫn là một đứa trẻ tốt, đứa trẻ tốt tốt tốt tốt, người đồng tính bây giờ rất nhiều, cũng không cần tôi phải tham gia giúp vui, con đường đó tôi sẽ không đi qua, mà có lẽ cả đời tôi cũng sẽ chỉ thấy nó trên TV, giống như mẹ tôi nhíu mày nhìn những cặp nam nam nữ nữ trên TV kết hôn rồi phán một câu: "Trời ạ, đám trẻ bây giờ!" Mẹ tôi cũng từng sợ tôi sẽ như vậy, bà nói trước đây vào một buổi tối, bà ở Hàng Châu bắt gặp hai người đàn ông ở bên đường ôm hôn nhau, bà tốt bụng chạy ra nhắc nhở bọn họ: "Hai cháu, chỗ này nguy hiểm lắm." Kết quả là bị bọn họ giống như nam nữ bình thường nói: "Bác gái ơi, bác nhiều chuyện quá."
Sau khi trở về, mẹ tôi liền nói với tôi: "Cái thế giới này, thay đổi thành cái gì thế không biết, đám trẻ bây giờ thật là! Tất cả đều đã trở nên kỳ kỳ quái quái rồi."
Tôi không quan tâm nói: "Mẹ ơi, mẹ già rồi."
Mẹ tôi lườm tôi, bà nhất định không chịu được người ta nói bà già, cuối cùng hung ác nói: "Nếu như mày cũng làm cái trò biến thái đó, xem mẹ có chặt chân mày ra không!"
Tôi mặc bà, tiếp tục xem TV, còn khướt chuyện ấy mới xảy ra, HA! Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy đấy.
Sự đời mấy ai ngờ, tôi cũng có ngày hôm nay.
Đúng thật là phiền muộn. Tôi thở dài thật dài, tựa người ở trên tường, hành trang duy nhất là nỗi u uất. Diệp Tử đi rồi, tôi phát hiện ra tế bào hài hước của tôi cũng đã đi theo nàng, khi ở cùng một đám nữ sinh xa lạ, tôi cũng không còn có ý định trêu chọc bọn họ nữa. Có lẽ tôi già rồi, buồn rồi, nhưng tôi vẫn có cảm giác mình chỉ là một đứa trẻ tùy hứng với lòng tham không đáy, chuyện tình cảm không có cách nào đi xử lý. Nếu như tôi là một người lớn, có lẽ chuyện này đã được xử lý tốt rồi!
Lúc này, tôi nghĩ đến Dương Dương, cô gái độc lập kia, cô gái nóng bỏng nhưng lại hết ý thuần tình. Cô ấy đã sớm lao vào cái vòng này, cô ấy yêu tôi nhưng tôi lại không biết, tôi đẩy cô ấy cho một người con trai cô ấy không yêu, điều này có tính là một loại tuyệt tình thương tổn không nhỉ? Giống như những gì Diệp Tử đang làm với tôi vậy. Quả nhiên, bất luận là cái gì, người yêu nhiều hơn vẫn luôn là người đau khổ nhất. Hồi tưởng lại, có lẽ rằng tôi đã hiểu, tôi biết ánh mắt cô ấy không đúng, cử chỉ cô ấy ám muội, cô ấy dựa vào tôi thật gần, gần đến mức loại bỏ ra những người khác, tôi nói tôi muốn nuôi tóc dài, người đầu tiên phản đối lại chính là cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy thích phong cách thể thao của tôi. Tôi nói rằng tôi muốn yêu, ánh mắt của cô ấy liền trở nên thật buồn. Từ trong trực giác tôi bài trừ cảm xúc mới mẻ đó, tôi không muốn mất đi một người bạn, tự lừa mình dối người rằng tất cả mọi thứ vẫn đang vận hành bình thường.
Ai ngu ngốc ở đây, là ngươi ngu ngốc, ai não tàn ở đây, là ngươi não tàn, ai làm hỏng chuyện ở đây, là ngươi làm hỏng chuyện. Tôi tự chế nhạo bản thân.
Tôi gọi một cú điện thoại cho Dương Dương, 3 giờ chiều, Nữ thần mặt trăng vừa mới hầu nàng rời giường, tôi nghe âm thanh trong điện thoại lười biếng mê người. Ta cười nói: "Honey xinh đẹp, nhận được điện thoại của tớ có phải rất vinh hạnh không?"
"Vinh hạnh cái rắm, ban ngày ban mặt đi quấy rầy vợ tôi, cô chán sống rồi hả!" Kết quả cô ấy bị đoạt mất điện thoại khiến cho tôi theo đó sặc tiếng.
Vào cái thời khắc ấy, tôi có chút ước ao được như hai người bọn họ, ái tình là tuyệt đối, không phải là đơn phương, nhìn xem, dẫu có đau khổ mệt mỏi thì cũng còn một chỗ để dựa vào, ái tình cho đi còn có hồi báo lại, không phải giống như tôi, tự mình mỏi mệt.
Tôi nói: "Tôi buồn, được chưa."
"Buồn thì ra sông mà nhảy, sông Dũng Giang ở ngay cạnh đại học của cô đấy." Cô gái kia còn không phải mạnh mẽ bình thường, lúc nói chuyện hùng hùng hổ hổ cứ như đàn ông. Sau đó, cô ấy giống như bị Dương Dương dứt khoát đánh cho một cái, bị đau la hét chói tai, tôi nghe giọng nói của Dương Dương lại một lần nữa vang lên: "Alo, Dao Dao, cậu làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tôi ủy khuất nói: "Dương Dương ơi, tớ thích con gái."
"Ah." Dương Dương buông một tiếng, tựa hồ đã sớm biết sẽ có ngày này.
"Cậu Ah một tiếng thôi thế mà được à, không có câu gì khác sao?"
"Cô thích con gái thì có gì đặc biệt, chỉ cần đừng có đi yêu chó yêu mèo là được rồi, như thế tiếp thụ mới tương đối khó khăn, liên lụy tới luân thường đạo lý, ok chưa." Cô