Buổi tối, tôi thật sự bị dạ dày hành, không biết là bắt đầu từ khi nào, dạ dày của tôi trở nên yếu ớt, nguyên bản tôi là người cái gì cũng có thể ăn được, khi đói thì nhịn một chút cũng không sao, hiện tại thì một ngày không ăn đúng giờ, dạ dày liền tạo phản, nó giống như là tổ tông của tôi. Một ngày tôi không ăn cơm, cả người bắt đầu lật qua lật lại, vỗ lấy bụng của mình, đau đến không thể chịu nổi.
Tôi không thể không đứng lên, mặc áo ngắn tay, đi dép lê, mặc quần sóc ngắn, lôi thôi lếch thếch đi ra ngoài.
Tóc tôi vẫn luôn ngắn như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng nuôi dài, khi còn bé mẹ tôi từng huyễn tưởng coi tôi là búp bê nuôi dưỡng, đáng tiếc xu thế phát triển của tôi chỉ khiến cho mẹ hoài nghi, có phải bà ôm nhầm con về rồi không, rõ ràng dung nhan cha mẹ tôi không tệ, thế nào mà tôi càng lớn lại càng không ra gì. Cho nên bà bỏ cuộc, đơn giản để cho tôi tự do sinh trưởng, tóc của tôi cũng được giải thoát khỏi sự trói buộc vô nhân đạo. Tóc ngắn, có chút dày, nhìn xa xa giống như một nam sinh, bất quá nhẹ nhàng khoan khoái tự tại. Cũng do tôi quá lười biếng để chăm lo cho nó.
Tôi đi xuống lầu, ở cổng quán trà sữa trên con đường ăn vặt đụng phải Diệp Tử, nàng mặc váy, chân đi giày cao gót, còn trang điểm nữa, nàng giống như một nữ nhân chân chính, ngày càng đoan trang, ngày càng trưởng thành, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng chênh lệch, thời gian chính là thứ vũ khí làm lòng người đau đớn nhất, rõ ràng vẫn còn ở bên cạnh đối phương, nhìn nàng từng chút bị năm tháng phá hủy, thế nhưng bạn lại không phát hiện ra mình đã nhìn quá chăm chú, vậy nên cảm thấy nàng mãi mãi xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp có thể gần gũi. Thế rồi một ngày, sau một chặng đường dài, hai người trở lại điểm khởi đầu, nàng trở thành người xa lạ, ánh mắt xa lạ, nụ cười dành cho bạn đã chẳng còn như xưa, có lẽ đó là do sự biến hóa của mỗi người.
Đứng bên cạnh nàng là nam sinh trưởng thành không sai, cao gầy, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ, thoạt nhìn rất quân tử, xem ra là một công tử có tiền, đứng ở bên người Diệp Tử vô cùng xứng đôi. Nói cách khác, bọn họ giống như là trời sinh nên ở cùng một chỗ, giống như là cơm tây phối với bộ đồ ăn tinh xảo chứ không phải phối với chiếc đũa lệch, cái này gọi là hài hòa, người nào nên đi với ai, nếu như quá tham lam, trèo cao thì sẽ ngã đau, té đến toàn thân đều là vết thương.
Tôi cúi đầu, coi như không quen biết, không nhìn thấy nàng, mang theo túi mỳ xào đi vòng qua người bọn họ.
Hiệp đầu tiên, tôi thua liểng xiểng, thất bại đến chật vật, tự ti, không có gan đối mặt với hiện thực, tôi tự cho là mình kiên cường nhưng rồi lại phát hiện ra kỳ thực mình vẫn chỉ là con người nhu nhược kia. Không dám đối diện với hiện thực, chỉ biết trốn tránh.
...
Lúc trở về phòng ngủ, trong phòng ngủ mọi người đều ngồi trước laptop, tiếng lách cách vang lên không ngừng nghỉ, sang đến năm thứ 2 đại học, laptop chính là nguồn dưỡng chất tinh thần, cuộc sống đại học trống rỗng có thể khiến cho linh hồn người trở nên hoang vu, thời cấp 2 có áp lực, không thể yêu đương, không thể đọc tiểu thuyết, không thể lên mạng, bắt buộc cuộc sống giống như những chú ong thợ bận rộn, nhưng lên đến đại học rồi, ngọn núi lớn trên người đột nhiên bị dời đi, cái gì cũng không còn nữa, con người nhẹ bẫng giống như quả khinh khí cầu không có sợi dây níu giữ lại, lại thành ra không tìm được điểm tựa vào. Quả nhiên con người vẫn là động vật giá rẻ. Và rồi Internet xuất hiện, trên Internet có thể tìm thấy rất nhiều niềm vui, hoặc là tình yêu, phần tình cảm không cần trách nhiệm, hoặc là kết giao với bạn bè, lời nói dối cũng có thể trở thành sự thật, dùng ngôn từ hoa lệ dựng lên một thứ ảo ảnh.
Mục đích tôi lên mạng là để viết tiểu thuyết, đăng lên một nơi nào đó, không cần kiếm tiền, có đôi khi giống như nữ tử phong trần, muốn khách quan quan tâm đến mình, ngươi muốn náo cái gì cũng phải nhìn xem ngươi có phải là hoa khôi hay không, có phân lượng hay không. Mà tôi thì bởi vì trong thực tế tự ti, vì tình yêu không thành, có đôi khi đăng ký một cái tên trên mạng, viết ra những tình cảm của mình, không ai coi đó là nghiêm túc, chỉ là một câu truyện, bọn họ đều chỉ là người qua đường. Bất quá trái tim tôi cảm thấy thoải mái là tốt rồi.
Tôi cũng đọc truyện của người khác, thế nhưng không thể nào xem một cách nghiêm túc được, những câu truyện đó không nói lên cảm xúc của tôi, có chút ảo quá, có chút buồn chán, có chút bi thương chân thật khiến cho trái tim vụn vỡ của tôi không thể nào tiếp thu, có chút giả tạo khiến cho tôi cảm thấy nực cười, cho nên tôi cũng chỉ đọc qua loa, tự viết câu chuyện của riêng mình.
Tôi vừa ăn mỳ xào, vừa dạo quanh một vòng trang web, đúng lúc tôi gõ chữ mở ra một trang web về les, Ký túc xá trưởng đột nhiên đứng sau lưng tôi, vỗ vai hỏi: "Này, mai cậu cùng tôi ra ngoài được không?"
Tôi hoảng loạn, lập tức tắt trang web kia đi, tôi chưa kịp tỉnh hồn xoay người nhìn cô ấy, trái tim đập liên hồi, chỉ sợ cô ấy nhìn ra trang web kia. Tôi nói: "Cậu đi cũng phải phát ra tiếng động chứ, như mây như khói thế kia hù chết tớ một mạng rồi."
Ký túc xá trưởng nhún vai, nói: "Không phải là cậu đang xem trang web đồi trụy đấy chứ, không thì sao phải sợ tớ nhìn thấy, có phải là có bí mật gì không?"
Tôi vẫy tay, nói: "Qua đây, tớ bật mí cho."
Cô ấy quả nhiên nghe lời ghé sát lại gần, tôi ở bên tai của cô ấy nói: "Kỳ thực, tớ đang xem trang web đồi trụy đấy."
Đôi mắt của cô ấy mở to, ngẩn ra, nói: "Thật là lợi hại, lúc nào đó cho tớ xem với, tớ lớn thế này rồi cũng chỉ thấy qua người ta hôn nhau là cùng thôi. Tớ thực sự muốn biết nam nữ làm với nhau là như thế nào. Có phải tươi đẹp giống như trong sách không? "
Cạn lời luôn, xem ra Ký túc xá trưởng bề ngoài thanh thanh bạch bạch, lúc nói chuyện vô cùng văn nhã, thật không ngờ tới, cư nhiên cũng có sắc tâm, tôi đột nhiên nghĩ tới Diệp Tử và cái phản ứng đáng yêu khi xem JAV của nàng khiến cho chúng tôi đây xấu hổ vạn phần, còn có chuyện chúng tôi sau khi xem thì đã thử hôn môi, cho dù chỉ là trò chơi, thế nhưng chí ít thì nụ hôn đầu của tôi cũng là với nàng. Tôi bất tri bất giác liền nở nụ cười.
"Trời, sao cậu tự nhiên lại cười dâm đãng vậy?" Ký túc xá trưởng cau mày nói.
Tôi sờ sờ mặt mình, nói: "Thật hả? Thế nào bị cậu nhìn ra được?"
"Người có mắt ai mà chả biết cậu đang nghĩ gì. Sáng sớm ngày mai chúng ta cùng đi dạo phố, cậu có đi hay không nào?"
"Đi dạo phố tới khi nào?"
"Buổi trưa sẽ trở lại."
"Ok."
Cuộc hẹn ngày mai cứ như vậy được quyết định, buổi sáng đi dạo phố, buổi trưa đi đến nhà Dương Dương ăn cơm, buổi tối tự sinh tự diệt. Tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình chính là một ngày rồi lại một ngày nước chảy mây trôi đi qua như vậy, không có tình cảm mãnh liệt, cũng không biết từ khi nào những thứ gọi là tình cảm mãnh liệt đã biến mất từ trên người tôi, tôi giống như một bà thím đã kết hôn quá nhiều năm, gả cho sinh hoạt, sống cho qua ngày, cùng sinh hoạt làm tình giống như là tập dưỡng sinh theo đài ngoài công viên. Mọi thứ đều là vô vị, thế nhưng rất an toàn, kiên định, không có gió mưa, sinh hoạt bình thường, trong lòng phát dục cũng không thành vấn đề, về phương diện ái tình thì vẫn đơn phương tương tư một bóng hình. Không có người bầu bạn, không có ái tình, mỗi ngày đều đều trôi qua như vậy. Với cái ý nghĩ đó, tôi trang hoàng lại cuộc sống đại học còn dư lại của mình. Tiêu cực chứ không phải là chán chường, nó tạo nên khí chất cá nhân. Nhắc đến, cô bạn gái đầu tiên của tôi chính là thích cái khí chất trên người tôi, cô ấy nói, tôi là người mang tâm sự. Toàn thân tôi đều phát run, cư nhiên lại bị cô ấy nhìn ra như vậy. Rất nghệ sĩ, cô ấy nói đến mức khiến cho tôi muốn đi soi gương, có phải không bây giờ con người tôi là tập hợp của đủ loại khí chất u buồn và hắc ám. Cô ấy học bên khoa nghệ thuật, người học về nghệ thuật là gay và les nhiều bay đầy trời, cô ấy là một người trong số đó, không kiệt xuất, dáng dấp cũng chẳng phải xinh đẹp, thế nhưng thanh đạm, nền nã như nước, không quấn người cũng không gây chuyện. Chúng tôi cứ bình đạm yêu đương, nhẹ nhàng như một ngày mưa phùn chia tay, lúc gặp lại còn có thể chào hỏi, cuộc sống như thế cũng tốt cho phần linh hồn tiêu thất của tôi. Đó là điều tôi nghĩ. Không thích cũng không ghét. Không thay đổi rất nhanh, không bi thương tuyệt vọng, tình cảm mỏng manh, con người cũng phóng khoáng.
Trước đây, tôi đã từng hỏi Diệp Tử: "Tại sao có nhiều người lại muốn chết vì tình như vậy? Tình cảm yên lành cuối cùng cũng dẫn đến chết người, bọn họ không thấy mệt mỏi à?"
Diệp Tử đọc sách của nàng, nghe được câu hỏi, nàng ngẩng đầu lên, ánh mặt trời xuyên thấu khoảng cách giữa chúng tôi, mái tóc dài của nàng tán loạn lạc trên trang sách, một khắc kia, tôi ngây người, nàng nói: "Bởi vì con người không chịu buông tay, chấp nhất. Cho nên chúng ta phải học cách để buông tay."
"Học cách để buông tay." Tôi nhìn bàn tay mình, lòng bàn tay phải có đường ái tình, một đường thẳng to và dài, không có nhánh. Diệp Tử nói: "Đây là đường si tình đấy."
Tôi chưa bao giờ tin vào đồ vật tương quan với số mệnh, nó là hư ảo, coi như là tôi có chấp nhất thì cũng phải tìm cho ra đối tượng đã rồi mới chấp nhất được, tôi buồn bực nhìn lòng bàn tay của mình, thật muốn chặt nó đi. Sau này nhớ lại, không phải nam trái nữ phải sao? Tôi phải xem tay trái hay là tay phải đây nhỉ? Sau khi phát hiện ra, tôi nhìn sang lòng bàn tay trái của mình, cái đường kia càng thẳng, lòng tôi càng thêm phiền muộn, bực bội. Đây không phải là nguyền rủa tôi chẳng phải yêu nam cũng chẳng phải yêu nữ, suốt đời suốt kiếp không thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Tử sao?
*Kể ra thì lòng bàn tay m trái phải như nhau, đều là hình chữ M thành thử chắc xem thế nào cũng đc nhỉ :)
...
Ngày thứ hai, khi còn đang trong giấc mộng đẹp thì tôi bị nữ sinh trong ký túc xá đập đùng đùng làm cho không ngủ nổi nữa, tôi lui vào trong chăn giận dữ nói: "Lại ầm ĩ nữa thì có tin tôi lôi hết các người ra xử bắn không! Muốn chết à, mới có hơn 7 giờ, bình thường mấy người không phải ngủ thẳng đến hơn 10 giờ mới chịu dậy sao?"
"Dao Dao, vụ dạo phố ngày hôm nay, cậu vẫn chưa quên đấy chứ!?" Nghe lời nhắc nhở của Ký túc xá trưởng, tôi lập tức ngồi dậy, gãi gãi mái tóc ngắn của mình, ảo não nhớ tới tối hôm qua đã đáp ứng cái gì.
"Chết tiệt, đi làm chi mà sớm như vậy?" Tôi mặc xong quần áo, từ từ leo xuống giường.
Bọn họ ngay lập tức trách móc: "Bởi vì phải mua rất nhiều thứ, đồ trang điểm này, quần áo, giày dép,... "
Tôi xỏ vào đôi giày vải của mình, cảm thấy ngày hôm nay nhất định là một ngày đáng sợ, các yêu nữ kia còn muốn đi dạo nhiều nơi như vậy, chắc chắn là mệt chết tôi rồi. Sao lại thế, đều là con gái, đưa Diệp Tử ra ngoài chơi thì gọi là hưởng thụ, bị bọn họ lôi đi thì được gán ngay cho thành chân sai vặt.
Tôi nói: "Các cậu tính mua cả thế giới