Quả nhiên là mẹ nói đúng, không thể đi tham cái lợi nhỏ trước mắt, đồ ăn đến lúc thì phải bỏ, nếu cứ cố gắng ăn thì sẽ hư cái bụng. Tôi vì vậy mà tâm sự với WC suốt cả một ngày, đầu óc trống rỗng, trong mắt lóe ra những vì sao, chân run rẩy không đứng dậy nổi. Người trong ký túc xá nhìn dáng vẻ bệnh tật của tôi, gần như đã cho rằng tôi đang bị ung thư giai đoạn cuối.
Nhưng mệnh tôi vẫn chưa tuyệt, ngày thứ hai lại tung tăng đi học, trên đường, tôi nhận được dòng tin ngắn ngủn của Diệp Tử, nàng hỏi tôi tại sao không đến chỗ hẹn, tôi vô lại trả lời [Hôm đó, người ta đi bồi gấu, không rảnh.]
Tin gửi đi rồi tôi mới nhận ra mình vừa nhắn cái gì, chết tiệt, không phải tôi như vậy là đang gây hấn sao? Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc. Tôi ôm lấy cây đại thụ trường học, đầu đập đập vào thân cây, hận không thể đập ra hết những dây thần kinh bốc đồng trong đầu, vì sao có cơ hội lại không đi giải thích, vì sao cứ thích thể hiện là thanh niên cứng, não tàn não tàn não tàn. Quả nhiên, bốc đồng là bom nguyên tử, và sự bốc đồng của tôi là quả bom nguyên tử đáng sợ nhất.
Qua một lúc lâu, khi tôi gần như đã bước vào trong lớp học, nàng nhắn lại cho tôi một cái tin [Ngày hôm nay cậu cũng hẹn bạn gái à?]
Sau khi tôi nhìn thấy thì giống như bị một đạo thiên lôi bổ xuống, lời tự dối mình lại thành ra sự thực trong mắt người khác, lời nói của tôi khiến cho nàng từng bước một tin tưởng, tôi đã tìm ra được tình yêu của đời mình, chỉ có điều, đó chỉ là sự dối trá, không phải sao? Tôi không biết sự hiểu lầm đó đối với chúng tôi là tốt hay là xấu, mọi thứ đều có lộ trình của nó, từng bước một cải biến con người, ngoại nhân đều bất lực trước sự cải biến đó.
Tôi bấm dãy số không thể quen thuộc hơn kia, số của người khác tôi thì không nhớ được, khi cần gọi thì phải giở danh bạ ra, thế nhưng chỉ có số của nàng là tôi nhớ kỹ trong lòng, tôi hỏi nàng: "Diệp Tử, có chuyện gì à?"
Nàng dường như không dự liệu được tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại đến, nàng ngây ra một lúc, mới nói: "Là thế này, hôm sinh nhật mình cậu không tới. Mình đi tìm cậu nhưng cậu lại không có ở trong ký túc xá, lúc đầu mình muốn nói với cậu vài lời, chỉ là, cảm thấy đã không còn cần thiết nữa rồi. Dao Dao, chúng ta không thể quay lại làm bạn được sao?"
Tôi cầm điện thoại trong tay, run lên một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngày hôm nay, cậu có lớp không? Tớ nhớ là cậu không có."
"Ừm. Mình không có lớp."
"Qua con đường nhỏ dưới chân núi phía sau trường đợi tớ, cậu còn nhớ con đường kia không? Chúng ta cùng đi hái đào nhé."
"Mình nhớ."
Tôi lập tức tắt máy, đột nhiên trong lòng xuất hiện một loại tâm tình [Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản] (Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi không trở lại), bởi vì tôi đã muốn đi làm một chuyện rất tàn nhẫn, tàn nhẫn với tôi, với nàng, một dấu chấm hết sau cùng cho tất cả.
Nàng hỏi tôi, chúng ta còn có thể làm bạn được không? Tôi sẽ nói cho nàng biết, nếu như tôi vẫn còn thích nàng, chúng tôi sẽ không thể làm bạn được. Hoặc là nàng tiếp thu tôi, yêu đương một hồi, để cho tôi yên lành yêu trong bóng tối, hoặc là chúng ta là những người xa lạ, gặp mặt nhau cũng không cần phải ngụy trang phiền phức, dứt khoát đem ký ức bỏ đi, đơn giản là chia xa.
Tôi gọi điện thoại cho một người anh em tốt, cậu ta thiếu tôi một bữa cơm, tôi bảo cậu ta đi học hộ tôi sẽ bỏ qua cho, cậu ta ở đầu dây bên kia vui vẻ, đã nghiện lại còn ngại, bảo tôi từ lúc nào đã có lương tâm. Sau cùng, tôi lành lạnh nói: "Chỗ bọn tôi trước khi học đều phải điểm danh, nhớ kỹ tên ông là Phương Dao. Nhớ nói lớn lên, lỗ tai của ổng không được tốt đâu."
"Tôi không phải là buê đuê! Khốn nạnnnnnn, dám hãm hại tôi." Nam sinh kia cắn răng rít gào.
Tôi nhét sách vở vào trong tay một người bạn học cùng lớp đi ngang qua, sau đó đi trở về, hướng đến con đường chúng tôi đã định ước. Phía sau trường học có một ngọn núi nhỏ, trên núi có một vườn đào, vào hồi năm nhất, khi chúng tôi vẫn còn chưa đến được bước này, chúng tôi cùng nhau nắm tay đi vào trong đó hái đào, nàng là một tiểu thư tiêu chuẩn thành phố lớn, chưa từng tận mắt nhìn thấy quả đào mọc trên cây là cái dạng gì, đối với mọi thứ đều tràn ngập tò mò, tôi nhớ khi đó nàng bị ong mật đốt, ôm lấy ngón tay của mình khóc, tôi lôi kéo nàng một mạch chạy về y xá, trong tay còn mang theo một túi lớn đào chín, nàng bị tôi kéo đi, sợ hãi không biết phải làm gì. Tôi cảm thấy trêu chọc nàng rất vui, liền chém gió là bị ong mật đốt, nếu như không đi châm cứu thì tay sẽ sưng phù lên giống như cái bánh màn thầu, hơn nữa mà để nó dị ứng lên thì xem như phải đi viết di chúc. Nghe cũng thấy là ba xạo rồi, chỉ là cô nàng tài ba kia đã bị dọa cho bay mất phần thông minh thường ngày, ở trong y xá lôi lôi kéo kéo tay tôi, liên tục hỏi: "Thế thì phải làm sao bây giờ?" Ánh mắt kia đủ khiến cho trái tim tôi mềm nhũn. Thật muốn ôm nàng, hôn rồi gặm nhấm.
Khi đó ngọt ngào là vậy, cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau ngủ chung, cùng ra ngoài ăn cơm, tôi là bóng còn nàng là hình, bóng với hình luôn đi bên cạnh nhau. Nhớ tới đoạn năm tháng kia, trái tim tôi đã cảm thấy ê ẩm, ký ức sao lại luôn hạnh phúc như vậy, hoặc là nói, tôi lựa chọn phần hạnh phúc khắc giữ sâu đậm trong tim, cho nên mỗi lần nhớ lại lại càng thêm căm ghét chính mình, sao mà trước đây tôi ngu xuẩn quá, hạnh phúc nắm trong tay lại tự tay đi bóp nát nó.
...
Diệp Tử đang ở nơi đó chờ tôi, nàng mặc quần jean màu xanh, phía trên là áo ngắn tay màu trắng, tươi mát đáng yêu, nàng ở dưới bóng cây, híp mắt che đi ánh nắng chói chang chạy đến bên cạnh tôi, hướng tôi vẫy tay, từ rất xa tôi đã trông thấy nàng, chầm chậm chạy lại bên người nàng, nụ cười của nàng vẫn như vậy, chào đón tôi.
Nàng vẫn là nàng, nụ cười quen thuộc, khí tức quen thuộc, khi đó tôi đi đến bên cạnh nàng, cảm giác như mình vẫn còn ở lại năm thứ nhất, vẫn là Diêu Tử quang minh chính đại ở bên cạnh Diệp Tử.
Nàng hỏi tôi: "Tới tìm mình có chuyện gì sao?"
Ý thức của tôi quay trở lại, cảnh vẫn còn nhưng người đã đi mất. Tôi cười nói: "Chúng ta có thể lại đi con đường này một lần nữa không? Chỗ ngày trước chúng ta đã từng đi đấy."
Diệp Tử nghi hoặc nhìn tôi, trong ánh mắt dường như đang dò hỏi, cậu đang muốn làm gì? Chỉ là nàng không có nói ra, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Chúng tôi đi dọc theo con đường nhỏ, phong cảnh hiện tại đã không còn giống như lúc đó, trời đã sắp sang thu, màu xanh không còn thanh thúy như trước, đi từ một loại cảm giác phồn hoa đến suy yếu lụi tàn, lại có chút thành thục, thế nhưng đường thì vẫn vậy, gập ghềnh, nho nhỏ. Chỉ có thể chứa đựng hai người kề vai đi trên.
Thời điểm đi được một nửa con đường, tôi dắt tay nàng, nàng rút tay về, tôi lại bắt, cho đến khi nàng thực sự hiểu, tôi sẽ không đơn giản buông ra, nàng rốt cục thì chịu thỏa hiệp.
Dọc theo đường đi, chúng tôi không nói gì cả, hay đúng hơn là chẳng tìm ra được một lời nào để nói. Trước đây, khi chúng tôi ở cùng một chỗ, chuyện gì cũng có thể nói, trời nam đất bắc, chuyện trên trời dưới biển, nói liên tục không lúc nào ngơi nghỉ. Hiện tại thì chúng tôi chỉ có thể sử dụng sự im lặng để đối mặt với đối phương.
Tôi nhìn nàng, gương mặt được trang điểm trang nhã, sạch sẽ, thoạt nhìn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Hiện tại tôi đã hiểu rõ, tại sao những chàng trai lại thích ngắm người đẹp, cảnh đẹp ý vui, vạn vật càng thêm xinh đẹp. Tóc của nàng đã dài hơn, trước tóc nàng ngang vai, vẫn luôn cùng tôi đi dưỡng, giờ thì đã uốn thẳng, được bảo dưỡng tốt. Ba nghìn tóc đen vì quân vãn (Ý chỉ người phụ nữ thời xưa chân thành chấp nhất với một người đàn ông). Không biết nàng là vì ai mà nuôi tóc dài, vì ai mà dung dưỡng nó. Nhưng dẫu thế nào thì định trước cũng chẳng phải là tôi, bởi vì, trong thơ viết là quân, quân là nam nhân, nam nhân không phải là tôi.
Tôi lôi kéo tay nàng, không dám lỗ mãng, chỉ dám nhẹ nhàng dắt đi, cảm giác bàn tay nàng ở trong lòng bàn tay tôi, nhiệt độ của nàng ở trong bàn tay của tôi.
Nàng cong ngón tay, nắm lấy tay tôi, ở đoạn gồ ghề khó đi, còn muốn dựa vào người tôi, tại hậu sơn có một hồ nước nho nhỏ, nơi đó chỉ là một vũng nước do nước suối chảy xuống tích lũy mà thành, hồi đó chúng tôi vô tình phát hiện ra, nơi tôi muốn mang nàng đến chính là nơi này.
Chúng tôi vô thức đi đến được nơi đó, trời liên tục một đoạn thời gian dài không có mưa, nơi đó cũng đã khô cạn, lộ ra mặt đáy, hướng lên khoảng trời không, tôi thất vọng oán trách, vốn là muốn ở một nơi đẹp đẽ lưu lại ký ức đau buồn, để trong màn đêm đen kịt còn có một điểm sáng. Không phải bày tỏ ở trước một hồ nước thì lãng mạn lắm sao?
Nàng hỏi tôi: "Dao Dao, cậu dẫn mình tới đây làm gì?"
"Tiền dâm hậu sát." Tôi cợt nhả.
Nàng rút tay ra, nói: "Đừng có nói giỡn. Chuyện này không vui đâu."
Bàn tay trống không của tôi cảm thấy trống rỗng, trống rỗng không có giá trị tồn tại, tôi gãi gãi đầu của mình: "Đùa cậu chút cho vui thôi."
"Vậy, đến cùng thì cậu tìm mình tới đây để làm gì?"
"Diệp Tử, bây giờ, cậu hãy nghe tớ nói này, coi như là lời nói của tớ khiến cho cậu cảm thấy buồn nôn không chịu nổi, cậu cũng đừng ngắt lời tớ có được không?" Tôi thỉnh cầu nàng, dùng tư thế