P.s: Chương này sẽ dài vì nó gần 8000 chữ, nên đừng hỏi tại sao kéo mãi chưa thấy đáy nhé.
---
Tôi nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể nào tiến vào trạng thái mê man, cũng không muốn đứng dậy, động một cái ngón tay, cái quạt điện vẫn quay đều đều, chưa lúc nào dừng lại, tôi nghe thấy tiếng quạt máy chạy, đầu bắt đầu suy nghĩ mông lung, nghĩ đến tôi ngày mai, nghĩ đến Diệp Tử ngày mai, còn có quá khứ và tương lai sắp tới của chúng tôi. Tôi rất ít khi suy nghĩ về việc này, tôi là cô gái ngu ngốc với cái dây thần kinh to hơn cả ống thoát nước, nói khó nghe thì là người thiếu thông minh, tôi vẫn luôn biết điều đó. Mẹ tôi luôn nói tôi không biết nhìn tình huống hiện tại, thứ nên xem thì không xem, thứ không nên nhìn thì lại cứ đi nhìn. Thế nên, Dương Dương thích tôi, tôi làm bộ không thấy, tôi thích Diệp Tử, tôi lại khiến cho hai chúng tôi sau này không thể đi chung đường. Xét theo cái tính khí của tôi mà nói, đời sau sẽ chẳng yên lành gì.
Diệp Tử là một cô gái lý trí, nàng có đôi khi như là một người lớn, tôi cần sự điềm tĩnh của nàng để bù đắp phần xông xáo của tôi, có đôi khi nàng cũng là một nữ sinh cần có tôi trợ giúp, thế nên tôi mới có thể vô thức rơi vào lưới tình với nàng, cần nàng. Tôi không hiểu trong tương lai tôi có thể hay không trở về với trạng thái nguyên bản, giống như trước đây, thích một người con trai, hoặc giả như coi đây chỉ là một sai lầm tuổi trẻ rồi lãng quên về nó. Tình cảm nông nổi nhất thời sẽ rất nhanh theo gió cuốn đi, giống như trước đây, tôi đã quên là từng thích người đó, đối tượng mối tình đầu, người ràng buộc trong lòng, người bên cạnh đều giống như nhau, chẳng mấy chốc rồi sẽ từ từ biến mất khỏi đầu óc tôi, không gian trí nhớ của tôi quá ít, nhớ một người thì cũng phải quên đi một người. Tôi tin tưởng, Diệp Tử rồi cũng sẽ rất nhanh bị tôi lãng quên, tôi rồi sẽ không còn nhớ nổi tên cùng đoạn tình duyên với nàng nữa.
Bởi vì trên thế gian này không gì là vĩnh cửu.
Nhưng bảo tôi làm cách nào để quên đi được đây? Tôi thở dài. Già, già thật rồi, tuổi còn trẻ mà lại đi học được cách thở dài, nếu như lúc này tôi đang ở nhà thì đã bị mẹ đánh cho một cái rồi.
Hiện tại tôi đột nhiên phát hiện, kỳ thực ngủ cũng là một chuyện mệt người như vậy, toàn thân tôi ngủ đến tê dại, dạ dày không chịu nổi kháng nghị đánh thức, tôi lật chăn một cái, muốn đứng lên, đột nhiên lại phát hiện ra Oa Oa, cô ấy giống như một con búp bê đặt ở trên ghế, ngẩng đầu lên nhìn tôi, tuy rằng an tĩnh thế nhưng ánh mắt lại bất an xen lẫn bi thương. Tôi bị cô ấy dọa cho hoảng sợ, sơ ý trượt chân một cái, lăn từ trên giường xuống. Cái mông bị dập mạnh xuống đất, đau đến khiến cho tôi thét chói tai.
Oa Oa không tới dìu tôi đứng dậy, cô ấy chỉ ngồi đấy, tựa như đang lâm vào suy tư, nghĩ đến mê hoặc.
Tôi tự mình đứng lên, xoa xoa cái mông của mình, hỏi cô ấy: "Oa Oa, cậu đến từ lúc nào vậy?"
"Lúc ăn cơm tối xong thì mình đã tới rồi." Oa Oa trả lời.
Tôi nhìn sắc trời bên ngoài đã ngả về tối, hoàng hôn lặng lẽ đáp xuống, xa xa trên con đường quốc lộ, đèn đường đều đã mở ra, vô số ánh sáng điểm xuyết tạo thành một dãy hạt châu, tôi nhớ khi còn bé, trong giờ tập làm văn, tôi vẫn luôn đem chuỗi dạ minh châu ra làm một dạng tỉ dụ, tự cảm thấy như vậy văn chương rất sinh động, khi bé đối với rất nhiều thứ có thể dùng loại ngôn ngữ đơn giản nhất để biểu đạt sự vật ra ngoài, nhưng bây giờ, ngôn ngữ trở thành một loại trói buộc cồng kềnh, lộng lẫy nhưng trống rỗng. Tôi nhìn điện thoại, giờ đã là 7 giờ tối, thời gian cơm tối ở trường chúng tôi chỉ định lúc 5 giờ, vậy là cô ấy đã ngồi yên hai tiếng đồng hồ ở đây, không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, giống như một con rối gỗ lặng lẽ ngồi ở nơi này chờ tôi tỉnh dậy.
Tôi hỏi: "Lúc cậu tới không có người à?"
"Cửa mở ra, mình nhìn thấy cậu còn đang ngủ, nên không muốn quấy rầy cậu. Mình một mình ngồi ở bên cạnh thôi." Oa Oa hạ thấp giọng trả lời.
"Cậu làm sao vậy? Uể oải như vậy, nhìn ánh mắt cậu này, khô cạn cả rồi." Tôi ngồi xổm trước mặt cô ấy, ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt của cô ấy không tốt, màu sắc hồng hồng trước đây đã biến mất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một trái táo mất đi huyết sắc, đôi mắt tràn ngập tò mò cùng nụ cười tôi rất thích tựa hồ như đã mất đi nguồn sống, một Oa Oa sa sút tinh thần như vậy khiến cho tôi cảm thấy không nỡ.
Tôi vuốt ve cái trán của cô ấy, trán của cô ấy có chút lạnh, nhưng không đến mức cảm lạnh, tôi nghĩ là do tâm tình của cô ấy không tốt. Tâm tình của Oa Oa viết hết ở trên mặt mình, tất cả mọi biểu hiện đều thấy rõ ràng, hiện tại, cô ấy không vui, cũng dễ dàng để người ta nhận ra.
Tôi phát hiện ra mấy ngày này mình đều đắm chìm trong nỗi buồn của bản thân, tự nhiên quên mất Oa Oa, mỗi khi tôi cảm thấy buồn cô ấy đều ở bên cạnh an ủi tôi, tôi thì lại không phát hiện ra trạng thái thất lạc sa sút tinh thần của cô ấy. Tôi đúng là một đứa bạn tồi.
"Oa Oa, nói cho tớ biết cậu có chuyện gì vậy? Thạch Đầu làm gì sao? Có phải cậu ta chọc giận cậu không? Hay là bởi vì chuyện của bọn tớ mà trách cứ cậu? Hiện tại thì không sao rồi, tớ và Diệp Tử đã hoàn toàn cắt đứt. Cậu có thể nói với Thạch Đầu, cậu ta làm đủ rồi đấy. Giờ thì bọn tớ đã chẳng còn là bạn nữa." Tôi nói một hơi, Oa Oa lại giống như là muốn khóc, tôi ôm lấy hông của cô ấy, dỗ dành: "Oa Oa, chuyện này không liên quan tới cậu, cậu đừng khóc được không, có chuyện gì không vui cứ nói cho tớ biết, Diêu Tử có thể giúp cậu giải quyết hết thảy trắc trở, Diêu Tử cái gì cũng có thể làm được, không phải sao?"
Tay Oa Oa từ từ giơ lên, trụ ở trên cổ tôi một lúc lâu, như thể cô ấy phải xác định là có thể an toàn ôm tôi, cô ấy mới cúi người xuống, tựa ở trên vai của tôi.
Tôi vỗ vỗ bả vai của cô ấy, hỏi: "Oa Oa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, cậu có thể nói cho tớ biết được không?"
Lúc mới đầu, cô ấy chỉ là run rẩy nhịn khóc, chôn ở trong cổ tôi, lúc này tiếng khóc nức nở bị đè nén, nhưng đến cuối cùng thì bắt đầu đơn giản bung ra, cô ấy nắm lớp vải trên vai tôi, bắt đầu bật khóc. Tôi bị tiếng khóc đột ngột của cô ấy hù dọa, quỳ ở trước mặt cô ấy, ôm lấy cô ấy như búp bê vải, cũng chỉ có thể vỗ về bả vai của cô ấy, dỗ dành.
"Không khóc không khóc, Oa Oa không khóc nữa." Tôi dỗ dành giống như là dỗ dành một đứa nhỏ.
Hiện tại cũng may mắn là trong ký túc xá chưa có người, bởi vậy cô ấy mới có thể không cần cố kỵ ánh mắt của người khác, tận lực phát tiết ra nỗi ủy khuất trong lòng.
Chờ qua một khoảng thời gian thật lâu, bả vai của tôi bị nước mắt của cô ấy thấm ướt, tôi không phải là người biết cách an ủi, cảm giác mình không có gì để nói, miệng giống như khớp gỗ, không có bất kỳ tác dụng nào, ảo não cho sự vô dụng của bản thân. Tôi gặng hỏi: "Oa Oa, nói ra đi, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao cậu lại khóc thương tâm như vậy?"
Oa Oa đứng dậy, lấy tay lau nước mắt, lúc này tôi mới phát hiện mình ngay cả giấy ăn cũng không chuẩn bị cho cô ấy, tôi vội vàng dùng tay mình lau đi nước mắt trên gương mặt cô ấy. Cô ấy khóc rất thương tâm, nước mắt đã thấm đẫm nhưng vẫn tiếp tục không ngừng chảy ra ngoài, giờ thì tôi tin nữ nhân được tạo ra từ nước rồi, Diệp Tử cũng khóc như vậy, Oa Oa cũng là như thế, lúc này tôi hận bản thân không thể nói ra được một lời nào hữu ích để an ủi cô ấy.
Oa Oa dừng lại tiếng nức nở, đôi mắt tràn đầy nước mắt ngước lên nhìn tôi, nhìn một chút giọt nước mắt to lớn lại bắt đầu rơi xuống. Cô ấy cắn môi dưới, nhịn xuống.
"Oa Oa, đừng khóc nữa, nói cho tớ biết, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, có được không?"
Oa Oa gật đầu, thời điểm mở miệng giọng nói run rẩy: "Dao Tử, Dao Tử, hiện tại, mình nên làm cái gì bây giờ?"
"Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, cậu cứ từ từ nói thôi, có được không? Hiện tại tớ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cậu muốn bức điên tớ sao?"
Oa Oa cúi đầu, nước mắt của cô ấy nhỏ ở trên mu bàn tay tôi, cảm thấy nóng bỏng. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc như vậy, khó có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Cô ấy nói: "Mình có thai rồi."
Tôi đứng sững ở nơi đó, không nhúc nhích được, có phải tôi đang nghe nhầm không, có lẽ Oa Oa là đang nói, cô ấy muốn đi ăn cơm hoặc là muốn tôi hòa giải với Thạch Đầu, chắc là tôi nghe nhầm đấy, ừ, đúng thế đấy. Hiện tại...
"Dao Dao, bạn cậu à?" Những người trong ký túc xá đã lục tục trở về. Bọn họ đứng ở cửa thấy tôi quỳ trước mặt một nữ sinh đang khóc, nghi ngờ hỏi tôi.
Tôi gật đầu lại, cầm tay Oa Oa, đi xuyên qua bọn họ, hướng lên sân thượng.
Lên đến sân thượng, tôi khóa cửa lại, ngăn không cho người khác đi vào, tôi nắm lấy tay cô ấy, đi đến bên cạnh, xác định xem bốn phía không có người, rồi mới mở miệng hỏi: "Oa Oa, cậu vừa nói cái gì, lập lại một lần nữa."
Tôi thầm khấn cầu là mình vừa nghe nhầm thôi, nhưng cô ấy trả lời tôi: "Mình đang mang thai, thực sự mang thai. Hai tháng rồi."
"Sau đó thì sao?" Lúc này, tôi biết là mình không nên đùa, nếu là người khác, tôi sẽ cười nói, đứa nhỏ không phải là sản phẩm của tớ đâu nhé. Thế nhưng đây là Oa Oa, cô ấy khóc thương tâm và tuyệt vọng như vậy, tôi biết, cô ấy bây giờ phải rất thống khổ. Chỉ là tôi muốn biết, vì sao chuyện mang thai lại làm cô ấy khóc thành ra như vậy.
Sinh viên ngày nay đã sớm quen thuộc với việc này, tôi có biết một nữ sinh từng nói thẳng với tôi là cô ta đã đi phá thai mấy lần rồi, sau mỗi lần đều đóng thêm một cái khuyên tai trên lỗ tai của mình, giống như đó là một chuyện kiêu ngạo lắm vậy, tôi nhìn rất không thuận mắt, tư tưởng của tôi vẫn thuộc về truyền thống, đối với dạng chuyện thương tổn tới mình và linh hồn chưa xuất thế này, tôi vẫn luôn cảm thấy đó là một việc vô cùng tàn nhẫn, nhưng còn Oa Oa thì sao? Cô ấy khiến cho tôi có cảm giác cô ấy mới chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, đừng nói là mang thai, tôi thậm chí còn cảm thấy cô ấy hiện tại còn chưa biết được tính là cái gì. Thoáng chốc tôi cảm thấy kinh ngạc, cũng cảm thấy khiếp sợ, tôi có cảm giác mình so với cô ấy còn hoảng loạn hơn, thế nhưng tôi phải trấn tĩnh lại, cô ấy cuống tôi cũng cuống thì biết phải làm sao bây giờ?
"Anh ấy nói muốn mình phá nó đi." Oa Oa nắm lấy tay tôi, hét lên: "Anh ấy nói muốn phá đứa con, mình nói là không, mình muốn giữ lại đứa bé này, chết cũng không muốn phá bỏ nó, đó là con của mình, anh ấy không thể làm thế với đứa bé được."
"Thạch Đầu không làm sai đâu, đối với cậu và hắn, xử lý như vậy là tốt nhất, cậu còn trẻ, hiện giờ mới chỉ là sinh viên, nếu như bây giờ cậu mang thai, đối với tương lai không có gì tốt cả."
BỐP! Oa Oa dùng sức bạt tai tôi một cái, đánh thật mạnh vào mặt tôi,