Tôi ngồi ở trước cửa phòng giải phẫu, nhìn đăm đăm vào căn phòng đóng cửa, ánh đèn bên trong sáng trưng, đó là một thế giới khác, nơi mà Oa Oa và đứa con của cô ấy đang giãy dụa, tôi ở bên ngoài này, bất lực. Tôi chưa từng đối mặt với những chuyện như vậy, tôi không biết, lúc này tôi chỉ có thể thừa nhận, tôi là một đứa trẻ cái gì cũng không biết, tôi khóc và bắt đầu cầu khẩn, cầu khẩn cho cô ấy không sao. Hai mẹ con đều không sao. Tôi sợ, sợ vô cùng. Oa Oa quá yếu, màu máu nhuộm đỏ trên chăn mền, nhuộm đỏ cả đôi mắt tôi, khiến cho tôi không thể thấy bất cứ loại màu sắc nào khác.
Tôi không biết tại sao mọi thứ lại tới quá đột ngột như vậy, tôi không tiếp thụ được, tôi muốn lùi bước, quên hết tất cả đi, chạy trốn khỏi nơi này, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, trở lại khoảng thời gian tựu trường, tôi không bước vào cái ký túc xá đó, tôi và Diệp Tử là hai người lạ, thỉnh thoảng tôi sẽ đụng mặt Nghiêm Diệp, và tôi sẽ mặc kệ hắn, như vậy có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra. Tôi sẽ không yêu Diệp Tử, tôi sẽ không quen biết Oa Oa, tôi cũng sẽ không lạc vào trong chuyện này. Nếu đi một lối rẽ khác, có phải cuộc sống cũng sẽ khác. Nếu như tất cả có thể làm lại được từ đầu, tôi không muốn, tôi không muốn đi đụng mặt ái tình, thà rằng làm một người lạ bước ngang qua nó.
Tôi nghĩ mà nước mắt rơi xuống, thậm chí ngay cả cảm giác nó rơi xuống cũng không có, con mắt của tôi đang tự mình nổi điên.
Oa Oa phải làm sao bây giờ, cô ấy hiện tại thế nào rồi? Tôi nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín, nghĩ đến cô nữ sinh đáng yêu ngây thơ như một thiên sứ, cô ấy tốt bụng, lại quật cường tùy hứng, cô ấy vẫn là một đứa bé vậy mà lại muốn sinh hạ con của mình. Tôi vẫn luôn tự trách, nếu như mình sớm phát hiện ra cô ấy không ổn, chỉ cần sớm hơn một chút ở bên cạnh Oa Oa, Oa Oa đã không phải đau đớn như bây giờ, điện thoại di động của cô ấy vẫn còn nắm ở trong tay tôi, trên màn hình vẫn còn loang vết máu của cô ấy, khi đó cô ấy tuyệt vọng như thế nào, điên cuồng gọi đến số máy này, người nọ không nhấc máy, cô ấy đau đớn tuyệt vọng, rồi chìm vào trong hôn mê.
Oa Oa, nếu như cậu chết, nhất định là mình đã giết chết cậu. Tôi ôm lấy chính mình, khóc đến mức toàn thân run rẩy. Bác sĩ đi ngang qua nhìn thấy tôi khóc, mặt mày không chút thay đổi, có lẽ bọn họ đã quá quen với chuyện sinh ly tử biệt, khi mà những cánh cửa ở đây ngăn cách giữa sự sống và cái chết, bọn họ đã tập thành thói quen cho mình. Có điều tôi biết, người ở bên trong là bạn tôi, đứa trẻ trong bụng là đứa con tương lai của tôi. Mỗi ngày tôi đều kể chuyện cho cái bụng bằng phẳng của Oa Oa nghe, khi thì là tin tức, khi thì đọc sách, khi thì là truyện cười, tôi muốn con bé là một sự tồn tại chân thật, con bé có thể nghe thấy lời tôi nói, con bé đã được định trước là sẽ ra đời, thế nhưng con bé còn chưa kịp mở mắt đón nhận thế giới này, e rằng, đã phải theo Oa Oa ra đi.
Oa Oa còn trẻ, cô ấy mới chỉ có 22 tuổi, còn chưa trải qua bất cứ chuyện gì, tình yêu của cô ấy mới chỉ có phân nửa, ước mong hạnh phúc của cô ấy vẫn còn chưa thành. Sao cô ấy lại có thể ra đi như vậy được.
Tôi cầu xin ông trời, xin hãy để cho cô ấy sống, chỉ cần cô ấy sống, tôi sẽ nghe theo hết thảy những gì cô ấy nói, người khác không muốn cô ấy thì tôi muốn, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy cả đời, tôi sẽ không rời bỏ cô ấy. Chỉ cần cô ấy có thể sống.
Cạch cạch cạch... Cánh cửa bật mở, y tá đẩy giường hiện ra.
Tôi đứng dậy, nhìn gương mặt của Oa Oa, tái nhợt không có huyết sắc, cô ấy đang nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ, hô hấp vững vàng, tôi biết cô ấy vẫn còn sống. Bọn họ đưa cô ấy đi qua trước mặt tôi, chỉ để cho tôi nhìn cô ấy một cái, chạm vào cảm nhận nhiệt độ trên người cô ấy, tôi an tâm trở lại, cô ấy vẫn còn sống.
Bác sĩ đi tới bên cạnh tôi, đó là một dì đã khá lớn tuổi, tôi cầm lấy tay bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, bạn của cháu bị làm sao vậy?"
Bác sĩ trả lời: "Thân thể của cô bé không thích hợp để mang thai, lần sanh non này đối với cô bé thương tổn rất lớn, có lẽ sau này không thể có con được nữa."
"Cô ấy đâu rồi? Cô ấy không có việc gì chứ? Có thể hay không..."
Bác sĩ nói: "Tôi thật không thể hiểu nổi đám trẻ các cháu bây giờ là làm sao vậy, không biết cố gắng yêu quý bản thân mình, một cô gái trung học trẻ tuổi lại có thể mang thai 3 tháng vẫn chưa tới bệnh viện để phá, các cháu không có trách nhiệm với bản thân thì cũng phải có trách nhiệm với người nhà chứ."
Tôi cười khổ: "Bọn cháu học đại học rồi. Cô ấy học năm thứ hai đại học."
"Đại học chẳng lẽ lại không biết xử lý tình huống khi mang thai thế nào, giáo viên của các cháu đã dạy các cháu thế nào vậy, nếu như chết người thì sao? Thực sự là hồ đồ, hồ đồ rồi..." Bác sĩ liên tục nói cái từ hồ đồ này, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, tay của bác sĩ mất đi không chế trong chốc lát, hiện tại, bác sĩ đã tức giận đến không còn lời nào để nói, tôi cũng hận bác sĩ không thể tát cho tôi một cái, giống như mẹ tôi, luôn chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép, hận không thể dùng một cái tát để thông não tôi, trước đây tôi trách mẹ hay đánh tôi, hiện tại thì tôi hiểu tôi đúng là đáng đánh đòn, tiện nhất là đánh tôi thừa sống thiếu chết đi, đánh vậy tôi mới tỉnh ra được, đau rồi mới biết là mình sai.
Mà hiện tại tôi đã hiểu, là tôi hủy hoại Oa Oa, tôi dung túng cho cô ấy, tự cho là mình rất cao thượng, kỳ thực là ngu ngốc. Tôi không biết một cái gì hết mà đã xung phong nhận toàn bộ trách nhiệm, tôi không phải là đang giúp đỡ cô ấy, là tôi đang hại cô ấy. Tôi không biết cơ thể của cô ấy cần phải đi kiểm tra, cũng không biết lúc tâm trạng cô ấy xấu thì phải chăm sóc cho cô ấy, đến lúc xảy ra chuyện rồi mới nhớ ra, chúng tôi căn bản vẫn chưa đi kiểm tra sức khỏe sinh sản. Dương Dương nói rất đúng, tôi tự cho mình là siêu nhân, quá không tự lượng sức.
Lúc này tôi không dám nhìn Oa Oa, sợ khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ấy tôi sẽ nhảy đi tự sát mất, tôi ngồi ở băng ghế nhựa trong bệnh viện, trời hừng đông, còn chưa có bao nhiêu người, đèn mờ bên ngoài hành lang có vài chiếc, chiếu ra chút ánh sáng gầy còm, trong bóng đêm tôi suy nghĩ về rất nhiều chuyện, nghĩ đến những chuyện trước đây mình làm, bây giờ cái đầu đã nguội lại, suy nghĩ cũng đã thông suốt, trước đây là bốc đồng phạm sai lầm, bây giờ là thời điểm để tỉnh táo lại. Đầu tôi dựa ở trên ghế tựa, đại sảnh trống rỗng của bệnh viện chỉ có tiếng bước chân thỉnh thoảng vọng lại, từ xa đến gần, phóng đại lên vô số hồi âm, một người phụ nữ ôm con của mình chạy vào, lo lắng gọi bác sĩ, dùng tiếng địa phương tôi nghe không rõ lắm để nói con của cô ấy không ổn. Tôi nghĩ, nếu như Oa Oa sinh được đứa bé ra, phải chăng chúng tôi cũng sẽ như vậy? Quá nửa đêm, chúng tôi vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, ôm bảo bối chạy vào nơi này, cảnh tượng kia đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, tôi đem mặt chôn vào trong cánh tay, khóc đến không còn hình dáng.
Thời gian vô thức trôi qua, trời đã sáng, tôi đi trước thanh toán tiền thuốc men cho Oa Oa, tiền bạc khổ cực kiếm được để đến lúc Oa Oa sinh con nay đã có đất dụng võ, một cái dùng để đón tiếp sinh mệnh, một cái dùng để tiễn đưa sinh mệnh.
Sáng sớm, tôi đi tới phòng bệnh của Oa Oa, cô ấy vẫn còn an tĩnh ngủ ở trên giường, tôi nắm tay cô ấy, bàn tay của cô ấy lành lạnh, tôi cầm tay cô ấy đặt lên mặt mình: "Oa Oa, đứa bé đã không còn, chỉ là chúng ta không có duyên với nó thôi, Oa Oa, hãy ngủ một giấc thật ngon, biết không? Tớ sẽ đi tìm Nghiêm Diệp, tớ nghĩ là cậu cần cậu ta. Ngoan ngoãn nằm ở đây, đợi tớ trở lại."
Thời điểm tôi buông tay cô ấy, muốn xoay người bỏ đi thì bị cô ấy bắt vạt áo, tôi vội vã quay đầu lại, Oa Oa đã tỉnh, trên gương mặt là nụ cười tái nhợt, cô ấy khô khốc nói: "Dao Tử, không cần đâu."
"Tại sao?" Tôi đẩy những sợi tóc trên mặt cô ấy ra, cô ấy lại hướng về phía tôi nở ra nụ cười nhàn nhạt, cơ hồ là trong suốt, mỹ lệ lại yếu đuối như bông hoa thủy tinh.
Oa Oa trả lời tôi: "Anh ấy có bạn gái mới rồi. Tối hôm qua là Diệp Tử nghe điện thoại. Sau đó, anh ấy dập máy." Cô ấy nói, từ khóe mắt từ từ trượt xuống nước mắt. Môi của cô ấy đang cười, nhưng đôi mắt lại đang rơi lệ, một giọt một giọt, dọc theo gương mặt, trượt vào trong tóc.
"Oa Oa, cậu có hận cô ấy không?" Tôi cắn môi dưới, nhịn xuống nước mắt, thế nhưng giọng nói không thể không chế, run rẩy phá thành những mảnh nhỏ.
"Không hận, cô ấy không sai. Trong chúng ta không có ai sai." Nụ cười của Oa Oa không thay đổi, cô ấy lại nói: "Có phải là mình đã quá cứng đầu không? Có lẽ, mình và con kiếp này vô duyên vô phận, kiếp sau mình sẽ ở cùng một chỗ với con." Nói rồi, cô ấy nhắm mắt lại, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Tôi vẫn nhìn cô ấy, luyến tiếc nháy mắt, tôi