Về đến nhà, tâm trạng của Oa Oa xuống rất thấp, cô ấy nằm cuộn tròn trên giường, quay lưng về phía tôi. Tôi nói: "Oa Oa, cậu đừng suy nghĩ nhiều, biết chưa?"
Oa Oa nở một nụ cười vô lực, giọng nói luôn luôn ngọt ngào của cô ấy trở nên vô cùng uể oải: "Dao Tử, mình muốn được yên tĩnh, có được không?"
"Ừ." Tôi xoa đầu cô ấy: "Vui lên, đã có tớ ở bên cạnh cậu, chuyện gì tớ cũng có thể giải quyết được. Tớ là Dao Tử vạn năng mà."
Oa Oa hướng tôi cười cười, trong nụ cười có lớp ngụy trang kiên cường.
...
Thời điểm tôi đóng cửa lại, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra giống như muốn đem toàn bộ không khí trong phổi đẩy ra, thẳng cho đến khi khí quản thấy đau. Tôi cũng bối rối, thế nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài được, nếu như tôi cũng trở nên không chắc chắn, Oa Oa biết phải làm sao bây giờ? Hiện tại cô ấy đang phải dựa vào tôi, vậy nên tôi không thể không kiên cường. Đây là sự thực, trong hai người nhất định phải có một người làm trụ cột tinh thần.
Khi Oa Oa nói rằng cô ấy thích tôi, tôi thật sự cảm thấy buồn, hóa ra ái tình lại có thể đem ra lợi dụng như vậy. Có những người không xem trọng tình cảm của bạn, ngay cả ngụy trang ra một lời nói dối cũng làm họ cảm thấy phiền phức, nhưng cũng có người sẽ dùng thứ ngôn ngữ tràn ngập sự dối trá để nói yêu bạn. Nghiêm Diệp nhất định là hận chết tôi, tôi đã cướp đi người phụ nữ cùng với đứa con của hắn, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, tự bản thân tôi đối với tất cả chuyện này cũng cảm thấy mờ mịt, không biết là nên theo ai, tại sao mọi chuyện lại phát triển đến cái mức không thể vãn hồi này, tôi mà biết thì tôi đã là thần tiên trên trời rồi, tôi chỉ có thể biết là tôi đã không còn đường lui. Việc đã tới bước này, muốn lùi bước cũng phải xem bạn có thể hạ ác tâm nổi không.
Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ đi về phía trước.
Tôi muốn tìm đến nhà Dương Dương thảo luận, cuộc sống của hai người đó quá hạnh phúc, hạnh phúc khiến cho tôi cảm thấy, nơi đó là một bến cảng yên bình, tôi đi đến đó để tìm kiếm một chút an bình trong chốc lát.
Tôi men theo ký ức tìm được nhà của bọn họ, giờ đã là buổi tối, hai người đó dường như muốn đi đâu, lúc mở cửa ra, tôi nhìn thấy Dương Dương đang ngồi trước bàn gương trang điểm, Econ thì chỉnh lại dây đàn ghi-ta của cô ấy, tôi cũng chỉ nhàn nhạt lên tiếng gọi.
Tôi dời những món đồ trên ghế sô pha nhà họ sang chỗ khác, chừa lại một không gian đủ lớn để chứa bản thân.
Econ bắt đầu trêu chọc: "Dao Tử, bà bị gái đá hay là lại đi thích gái thẳng nhà người ta rồi đấy. Đùa chứ, khó thế mà sao bà vẫn làm được, ba ngày một bữa lại xảy ra chuyện."
"Không phải!" Tôi lười biếng nói.
"Vậy thì là chuyện gì?" Tay cô ấy gảy một chuỗi âm trên đàn ghi-ta, không có giai điệu, cũng không tệ. Tôi là người không có tế bào âm nhạc, nghe thì cũng chỉ là biết thế, tôi nghe tiếng đàn ghi-ta của cô ấy, tâm cũng có thể bình tĩnh lại một chút.
"Tôi có con gái rồi!"
Thình! Dây bị dùng sức kéo dài, sau đó bật mạnh trở về, phát sinh ra âm thanh chói tai. Econ quay đầu kinh hoàng nhìn tôi, ngón tay cô ấy đặt lên bụng tôi, lắp ba lắp bắp hỏi lại: "Bà? Mang thai?"
Dương Dương thét lên lao tới, giọng sánh ngang với giọng nữ cao trong opera.
Tôi cười khổ: "Không phải tôi, là một người bạn, cũng không tính là bạn, đúng hơn là một cô gái cần phải chăm sóc, cô ấy đang mang thai."
"Mấy tháng rồi?" Econ bình tĩnh lại, một tay kéo Dương Dương qua, một tay quét đồ vật lẻ tẻ trên ghế sô pha, hai phía tấn công gọng kìm tôi.
"Đứa nhỏ được ba tháng rồi."
"Bạn của bà cơ."
"Năm thứ hai đại học."
"Cậu bảo cô ấy phá đi." Dương Dương lập tức nói.
"Tớ biết là thế, nhưng cô ấy không chịu."
"Không chịu cũng phải phá, một cô gái mới học có năm thứ 2 đại học làm sao nuôi được một đứa nhỏ? Bạn của cậu điên rồi!" Dương Dương nghiêm nghị nói.
Tôi nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cuối cùng ôm lấy đầu của mình, nói ra tất cả mọi chuyện.
Econ và Dương Dương nghe xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó vỗ vỗ bả vai của tôi: "Dao Tử, bà xong rồi đấy. Đây là họa, họa rất lớn, có thể dẫn đến án mạng đấy, bà biết không?"
Tôi hét lên: "Tôi chỉ là vì bạn, cô ấy là bạn của tôi, tôi không thể bỏ mặc cô ấy được."
"Bà vì bạn thì cũng có mức độ thôi, bà biết bây giờ bà đang làm gì không, bà biến mình thành ra cái gì rồi, bà nghĩ bà là siêu nhân chắc? Một đứa bé không phải là một con chó con, nó là mạng người đấy, bà biết phải chăm sóc cho một đứa trẻ thế nào không? Bà có tiền để nuôi nó không? Bà cho rằng mọi thứ đều dễ dàng như vậy sao?" Econ cũng lên giọng gầm hét, thời điểm cô ấy kích động còn nắm lấy cổ áo tôi, muốn tôi nhìn cô ấy, ánh mắt của cô ấy lạnh lùng mà bén nhọn, cô ấy dùng loại ánh mắt này như muốn nói cho tôi biết: "Dao Tử, bà sai rồi."
"Tôi nên làm cái gì bây giờ?" Tôi hỏi: "Tôi không có cách nào khác, tôi thậm chí còn đang hoài nghi, có phải tôi đã tự đánh giá cao mình rồi không. Tôi phải làm cái gì bây giờ, tôi sắp điên rồi, vì sao tôi mới chỉ có 22 tuổi đầu, nếu như tôi đã là một con người hoàn toàn trưởng thành, có phải tôi sẽ có lòng tin và năng lực để giúp đỡ cho cô ấy."
Dương Dương ôm lấy tôi, ngực của cô ấy mềm mại ấm áp, cô ấy để cho tôi tựa đầu lên vai mình, vỗ vai tôi nói: "Dao Tử, cậu cực khổ rồi."
Khi cô ấy nói với tôi câu nói này, giống như nơi mềm mại nhât trong lòng tôi đã bị chạm đến, một ngón tay vỗ về nơi đó, ê ẩm, khổ sở tràn ra như muốn bao phủ tôi, tôi ôm lấy hông của cô ấy, bắt đầu khóc. Thời gian trôi qua rất lâu, một tháng gian khổ và thống khổ, giờ khắc này hóa thành tro tàn, kỳ thực, tôi dường như vẫn luôn chờ đợi, đợi một người nói với tôi như vậy, khiến cho lòng mềm nhũn ra.
Dương Dương để cho tôi ôm cô ấy khóc, nước mắt của tôi thấm vào áo cô ấy, cô ấy nói: "Dao Tử, khóc đi, khóc được ra là tốt rồi."
Thời gian trôi qua thật lâu, khóc khàn cả giọng, đầu óc đều trống rỗng, tôi nghe thấy Econ lành lạnh nói: "Tôi chỉ cho bà mượn một lúc thôi đấy, đừng có chiếm nhiều thời gian của vợ tôi, quá giờ là tôi tính phí đấy."
Dương Dương lườm Econ một cái rồi nói với tôi: "Dao Tử, bọn tớ định đi bar, cậu đi cùng bọn tớ đi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, quên hết mọi chuyện."
"Đúng đấy, chúng ta cùng đi tìm vui, ban ngày quá đắng, buổi tối quên đi, tìm chút niềm vui, tiếp thêm nhiên liệu sống." Econ vuốt tóc phụ họa.
Tôi cười thành tiếng, theo bọn họ đi.
...
Quán bar nơi bọn họ biểu diễn cách phòng thuê trọ không xa, đi một con đường đã đến, Econ đeo cây đàn ghi-ta của cô ấy, ăn mặc thoải mái, Dương Dương trang điểm thật đậm, tóc dài cuộn sóng, mặc váy ngắn áo vét-tông, tuổi trẻ nóng bỏng. Có rất nhiều người đi đường ngoái đầu nhìn bọn họ, mà bọn họ giống như là đã quen rồi, không hề để tâm.
Đi vào con ngõ nhỏ chật hẹp, bề ngoài quán bar không khác gì những cửa hiệu khác, Econ mở cửa, bước vào, tôi và Dương Dương đi theo sau, vừa vào đến bên trong đã bị âm thanh hò hét ầm ĩ bao phủ, bốn phía vang vọng nhạc sàn, toàn bộ hội trường chấn động, quầy bar ánh đèn lúc sáng lúc tối, lập loè không yên.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào một nơi như vậy, ngây ngốc bị Dương Dương lôi kéo đi.
Chúng tôi đi tới trước quầy bar, Dương Dương bỏ tôi lại đó, ghé sát tai của tôi nói: "Cậu ở lại đây, nhớ phải ngoan ngoãn, đừng có chạy lung tung, biết chưa? Chỗ này, nữ nhân đều là chơi tình một đêm, cậu không có ý gì thì đừng đi bắt chuyện với họ. Bọn họ đều chơi thành tinh hết cả rồi."
Tôi giống như khi bé đi chơi vườn bách thú với mẹ, bị mẹ bắt phải ngồi ngoan ngoãn, một bước cũng không được phép rời đi. Dương Dương nói với người pha chế rượu trong quầy vài câu, chàng trai tóc dài gật đầu, sau đó đưa cho tôi một ly nước trong suốt, tôi cẩn thận uống một ngụm, phát hiện ra đó chỉ là nước lọc.
Ở giữa âm thanh hỗn độn, tôi nghe người pha chế rượu hỏi bằng tiếng phổ thông: "Cô là t à?"
"T?"
"Yeah, tom boy?"
Tôi ngẫm nghĩ thật lâu để hiểu câu hỏi của anh ta, đầu tiên tôi gật đầu, sau đó lại nghĩ tôi chưa phải cho nên lại dứt khoát lắc đầu.
Anh chàng kia bị tôi làm cho hồ đồ, tay chống trên quầy bar, nhìn tôi hỏi lại: "Rốt cuộc cô có phải hay không?"
Tôi nhìn dáng vẻ dường như tức giận của anh ta, nhưng thực sự thì cũng không biết phải giải thích thế nào, ngay cả tôi còn không xác định nổi mình có phải hay không, thì biết phải trả lời thế nào. Vậy là tôi giữ im lặng, không trả lời nữa.
Anh chàng kia nhận ra hỏi nữa cũng vô ích, vậy nên quay lại với công việc, một tay cầm khăn trắng nghiêm túc lau những ly rượu sạch sẽ, tựa hồ không bị không khí náo nhiệt nơi đây ảnh hưởng.
Lúc này, một cô gái ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh sáng nơi quầy bar mờ ảo, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ ràng gương mặt người kia, đường eyeline được vẽ đen đậm, ánh mắt thật giống như mời gọi người đi vào một cái ao đầm sâu thẳm, da thịt bị phấn lót che giấu đi tuổi tác thật, thế nhưng những đường vân trên cổ kia có thể nói cho tôi biết, người phụ nữ đó lớn tuổi hơn tôi rất nhiều.
Cô ấy gác chân, váy ngắn đến độ không thể ngắn hơn phô bày phong cảnh bên dưới, tôi nhìn thấy bắp đùi trắng muốt của cô ấy bại lộ trong bóng đêm, là sân khấu cho đủ loại màu sắc chiếu lên, khiến cho bầu không khí trở nên có chút ám muội.
Cô ấy gọi một ly rượu, thứ chất lỏng màu đỏ như máu ở trong ly rượu lay động, cô ấy xoay người nhìn về phía tôi, hỏi: "Một mình?"
Tôi gật đầu.
"Muốn tôi ở cùng với em không?" Lúc cười, đôi môi tà mị màu đỏ tươi hơi nhếch lên, môi của cô ấy dày, lúc cười tựa như có ý khiêu khích, gợi cho người ta nhớ đến nụ cười gợi cảm của Marilyn Monroe.
"Để trò chuyện?" Tôi hỏi một cách ngớ ngẩn, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như vậy, cũng không nghĩ quá nhiều, cô ấy là người đầu tiên tốt với tôi như thế, thế nên tôi ngay lập tức cảm