Đến giờ nghỉ, tôi tắt máy tính, đi lên sân thượng. Sân thượng ở bên ngoài phòng kế toán, bình thường toàn cánh đàn ông lên đó hút thuốc, thỉnh thoảng sẽ thấy có người đang thổi khói, đầu lọc thuốc dưới sàn nhà đã chất thành đống, có chút đồ sộ. Tôi chán nản đi ra ngoài, tôi biết sẽ chẳng có nơi nào chào đón tôi. Ở những nơi khác thì bởi vì nữ giới tương đối nhiều, đối với khói thuốc của người khác phần nhiều là không ưa, nếu như tôi ngang nhiên ở trước mặt họ hút thuốc, tôi sẽ bị vô số những ánh mắt khinh bỉ đâm chết, mà trong đám đàn ông kia cũng sẽ không có phần của tôi, vậy nên nửa năm vừa qua, sự nghiện thuốc của tôi cũng đã giảm đi kha khá.
Lúc này, trên sân thượng vắng bóng người, chỉ còn một mình tôi, tôi dựa vào tường, muốn hút thuốc nhưng lại thiếu đi hứng thú.
Tôi nâng cằm ngẩng lên nhìn trời, cảm giác như trở về làm một cô bé 16 tuổi tràn đầy mộng mơ huyễn tưởng. Trời có mưa không nhỉ, tốt nhất thì hãy mưa như thác lũ, làm cho trời đất đều bị hạt mưa bao phủ, tôi sẽ giấu mình ở dưới mái hiên, dưới mái hiên giống như một tòa lâu đài, kiên cố, rất có cảm giác an toàn.
Bên cạnh có người tới gần, tôi quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy cười với tôi khiến cho tôi đỏ mặt.
"Cô lén chạy ra ngoài như vậy, không sợ bị Sếp bắt được à?" Cô ấy tiến đến ghé sát mặt tôi, cười nói.
Khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nhìn thấy rõ từng nốt mụn trên gương mặt cô ấy, làn da của cô ấy trắng hồng, giống như những mỹ nữ trong quảng cáo sữa tắm trên TV, dưới ánh mặt trời có thể thấy đường gân xanh nhàn nhạt, lúc cười hai má lộ ra lúm đồng tiền bên cạnh, đôi mắt cô ấy chính trực, lúc nhìn người vô cùng chăm chú, giống như cô ấy đã đem tất cả lực chú ý thả lên người đối diện, một cô gái như vậy là người được thừa hưởng sự giáo dục tốt đẹp từ gia đình, điều đó là tôi học được từ trên người Diệp Tử, về sức ảnh hưởng của gia đình đối với một con người.
Cô ấy cười hỏi tôi: "Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Tôi trả lời: "Người ta có mắt là để nhìn người, đâu phải chỉ để nhìn mỗi mình cô đâu."
Cô ấy lắc đầu nói: "Tôi chưa từng thấy một người quan sát tôi kỹ như vậy, giống như muốn nhìn thấu mỗi một lỗ chân lông của tôi vậy."
Tôi bắt đầu tỉnh lại, ánh mắt của tôi rõ ràng đến vậy sao? Hoàn toàn chính xác, tôi đang dùng một loại ánh mắt nghiên cứu thấu triệt người ta để nhìn một cô gái xa lạ vừa mới gặp, thế nhưng chỉ là tôi không kiểm soát được con mắt của mình thôi, mắt tôi thấy mỹ nữ thì liền mê muội rồi, huống chi cô gái này lại còn là kiểu con gái mà tôi thích nhất. Nói thế nào thì kiểu người này trong thế giới của tôi giống như là hoa sen, chỉ có thể ở nơi xa xăm nhìn ngắm, không có bản lĩnh để nuôi dưỡng thì đừng có nghĩ đến chuyện ngắt loạn. Một đóa hoa xinh đẹp đã đi qua đời tôi, con người vấp ngã thì cũng nên học được cách bước đi, chí ít thì không ai lại phạm phải cùng một cái sai lầm đến hai lần.
Tôi mỉm cười, lúc này bầu trời lấm tấm mưa bụi, rơi trên mặt tôi, lành lạnh thoải mái, tôi nói: "Ước mơ của tôi thành thật rồi này, hôm nay vận khí thật tốt, biết thế đã đi mua vé số, có khi trúng được trăm triệu cũng không chừng."
Cô ấy bị mấy câu lẩm bẩm của tôi chọc cười thành tiếng. Tôi đứng ở bên ngoài sân thượng thật lâu, mưa càng lúc càng lớn, chiếc áo khoác trên người tôi đủ dày, vậy nên có bị mưa xối hay không cũng không thành vấn đề.
Sau đó chúng tôi không nói thêm gì nữa, cô ấy cũng hiểu là chẳng có gì thú vị, xoay người bỏ đi, bình thủy tương phùng, nếu như là những cô gái khác, tôi sẽ buông lời trêu chọc một chút, cười cười nói nói, rồi chỉ cần 1 phút đồng hồ, tôi có thể cùng với bọn họ trở thành bạn tốt. Nhưng tôi ở trước mặt cô ấy lại phát bệnh ngốc, bởi vì tôi cảm thấy tôi có 90% khả năng sẽ thích cô ấy, bởi vì cảm giác cô ấy đem lại quá tốt, tốt đến mức đáng báo động. Tôi tin tưởng vào trực giác của mình, cái khoảng khắc lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy là mình sẽ thích cô gái này, quá xinh đẹp, quá hiền dịu, hơn nữa, lúc cô ấy nhìn người đối diện sẽ cho người ta cái cảm giác trong mắt của cô ấy chỉ có mình tôi, loại ảo giác này, Diệp Tử cũng đã từng cho tôi, giống như tôi trong mắt của nàng có sức nặng là vậy, chiếm cứ ánh mắt của nàng, khiến cho tôi cảm thấy thỏa mãn, kiêu ngạo.
Ảo giác là huyễn tưởng mà một người tự cho là thật, có lẽ đối phương khi nhìn thấy sẽ có cảm giác tôi là một người kỳ quái.
Tôi không cảm thấy cô gái xinh đẹp khiến cho tôi muốn gặp lại lần nữa kia sẽ để cho tôi theo đuổi, có lẽ so với thái độ của Diệp Tử, cô ấy sẽ cảm thấy căm ghét đứa con gái biến thái đi yêu say đắm một đứa con gái khác này, tôi cũng chẳng có năng lực gì để mà đi uốn cong người ta, trong mắt tôi, như vậy, so với đi cưỡng râm xử nữ còn tội ác hơn. Nhà người ta đang yên đang lành, tự nhiên lại đi phá hoại con gái nhà người ta, như vậy không phải là quá tội lỗi sao?
Vậy nên, để cứu vãn một cô gái xinh đẹp thẳng như cái cột điện, tôi anh dũng tẩy não đoạn ký ức vừa xong đi, không thèm nhớ đến nó nữa, nhưng lại vẫn có gì đó tiếc hận, rõ ràng là đã động lòng, vậy mà lại phải đi kiềm chế chính mình.
Kích thích tố từ tuyến thượng thận còn đang không ngừng phân bố, khiến cho tôi giống như con bò nhìn thấy vải đỏ, tôi có ý tưởng, có âm mưu, có suy nghĩ, chưa từng thử qua thì làm sao biết là cô ấy sẽ không yêu tôi. Nhưng tôi sợ, nếu như tôi sơ ý, một vết nội thương khác sẽ lại tới, đời tôi xem như là xong rồi. Chiếc vỏ rùa đen trên người tôi đã bị đập mất một mảng, không có lớp vỏ đó, làm sao tôi sống nổi đây.
Thả hay là theo, đó là câu hỏi.
Tôi đột nhiên lại nghĩ tới nghĩa vô phản